Ngưu Ma Luyện Bì chẳng những có lực phòng ngự kinh người mà còn nhất mạch tương thừa với “Đại địa thần lực”, một phép thần thông khác của Ngưu Ma.
Không cần yêu khí chống đỡ đã thay thế được “Linh Quy huyền giáp” để trở thành phép thần thông phòng ngự thứ nhất của hắn.
Kim Tinh Nhân vương lập tức bình tĩnh lại, trong lòng thầm nói:"Tên tay sai triều đình này sao lại dám kiêu ngạo như vậy.
Phải để cho ngươi biết lợi hại của tộc Kim Tinh Nhân.
”Trong nháy mắt, nắm đấm của hắn hóa thành mũi khoan, hắn dùng hết sức ấn xuống, điên cuồng xoay tròn, kim quang đột nhiên xuất hiện!Lý Thanh Sơn nhướng mày, cảm thấy da thịt đau nhói, nếu khoan hắn hai lần, hắn thật sự chịu không nổi.
Xem ra "Ngưu Ma Luyện Bì" cũng không phải kim thân bất hoại.
Nếu như cứ đứng bất động tiếp thì sẽ phải phá cả da trâu rồi.
Vì vậy, hắn tiện tay nắm lấy mũi khoan, giữa những tia lửa bay ra, mũi khoan ngừng quay và xoắn lại trong tay hắn.
Kỳ thật, Lý Thanh Sơn không biết tộc người Kim Tinh quanh năm tìm kiếm kim loại quý dưới lòng đất, mũi khoan này đã được luyện ra bản lĩnh xuất chúng từ nhỏ đến lớn, nhưng lại không thể xuyên qua da hắn.
Điều này đã khiến cho Kim Tinh Nhân Vương cảm thấy sợ hãi rồi.
Nếu như trong trận chiến bình thường, đánh nhau đều diễn ra trong nháy mắt, nào có cơ hội cho hắn chậm rãi khoan chứ.
"Trả lại cho ngươi một quyền.
"Lý Thanh Sơn vung nắm đấm, hời hợt nói.
Trong mắt Kim Kinh Nhân Vương hiện lên một tia kinh hãi, mặc dù trên nắm đấm của hắn vẫn không có bất kỳ hơi thở lưu động nào nhưng lại cho hắn cảm giác núi sắp sập, đất sắp nứt.
"Được rồi Thanh Sơn, đừng đùa nữa.
"Giọng nói của Đại Dung Thụ vương từ trong thành Tham Thiên vang lên.
"Có cần phải đúng lúc như vậy không!"Lý Thanh Sơn lắc đầu, nhưng hắn biết Đại Dung Thụ vương xuất hiện vào lúc này chính là muốn để cho hắn dùng thực lực để giới thiệu bản thân, để cho tất cả những Yêu Vương, Dị Nhân Vương đã từng gặp hay chưa từng gặp hắn đều biết “Lý Thanh Sơn” ba chữ này không phải trò đùa.
Lý Thanh Sơn thả nắm đấm xuống, vỗ vỗ bả vai của Kim Tinh Nhân Vương:"Ngươi còn nợ ta một quyền.
""Chờ ngươi tới đánh bất cứ lúc nào!"Chính vào lúc này, từng cánh cổng lần lượt mở ra, Đại Dung Thụ vương và Đằng phu nhân dắt tay nhau bước ra, tất cả Yêu Vương và Dị Nhân Vương đều ngây ngẩn cả người.
Lý Thanh Sơn chớp chớp mắt:"Ô hô!"Khuôn mặt đầy râu của Đại Dung Thụ Vương đã biến mất, lộ ra khuôn mặt thật không già như trong tưởng tượng, thoạt nhìn chỉ khoảng bốn mươi tuổi.
"Tại sao không ai nói gì vậy?"Đại Dung Thụ Vương cười hỏi, đưa tay vuốt râu theo bản năng, sờ một lúc mới ý thức được bản thân đã không còn râu nữa.
Giọng nói của hắn vẫn to và lộ vẻ từng trải như cũ nhưng mang lại cho người khác cảm giác hoàn toàn khác.
Lý Thanh Sơn không khỏi bật cười.
Đây nào còn là lão già uyên bác trong ấn tượng, rõ ràng là một mỹ nam trung niên, nếu như không có đôi mắt ôn hòa thâm thúy kia thì gần như hắn đã nghi ngờ không biết có phải đã đổi sang một người khác rồi không.
Các vị vương giả lúc này mới phản ứng lại, rối rít hành lễ chúc mừng, bầu không khí cuộn trào mãnh liệt hỗn loạn kia lập tức ngưng tụ xung quanh Đại Dung Thụ Vương.
Lúc này, Lý Thanh Sơn mới sâu sắc cảm nhận được đây là một tập đoàn khổng lồ bao gồm yêu quái và dị nhân.
Mà khi Đại Dung Thụ Vương trở thành thần của Vụ Châu thì bọn họ càng trở nên đoàn kết chặt chẽ hơn.
"Thụ Vương gia, bọn họ là ai vậy?"Ngân Xà công tử nghiêng đầu nhìn đám người Lý Thanh Sơn, khi nhớ lại khoảnh khắc vừa rồi, trong lòng hắn vẫn còn nơm nớp lo sợ.
Sau khi trở thành Yêu Vương, đã rất nhiều năm rồi hắn không cảm nhận được cảm giác kinh hoàng của sự sống và cái chết như vậy.
"Vị tiểu hữu Thanh Sơn này có ơn với ta.
”Đại Dung Thụ Vương trả lời đơn giản rõ ràng, nhưng lại làm cho tất cả chư vị vương giả đều kinh ngạc.
Mỗi một người ở nơi này đều từng nhận ân tình của Đại Dung Thụ Vương.
Từ trước đến giờ chỉ có Đại Dung Thụ Vương ban ơn cho người khác, làm sao người lại chịu ơn của Lý Thanh Sơn này chứ.
"Có ơn với Thụ gia chính là có ơn với ta.
Một quyền kia ngươi có thể đánh ta bất cứ lúc nào, ta tuyệt đối sẽ không đánh trả đâu!”Kim Tinh Nhân Vương nói.
“Vậy cũng không cần, chỉ là nói giỡn thôi.
”Lý Thanh Sơn cười nói.
“Hóa ra là ta mạo phạm khách quý, mong đạo hữu thứ lỗi!”Ngân Xà công tử lập tức chắp tay tạ lỗi.
Không đợi Tiểu An đáp lại, Đằng phu nhân đột nhiên đi tới trước mặt nàng, nhét trái cây vàng rực vào tay nàng:“Đa tạ ơn cứu mạng của ngươi.
”Nàng quay trở về bên cạnh Đại Dung Thụ Vương, tuy nhiên từ đầu đến cuối đều giữ khoảng cách với Đại Dung Thụ Vương, cũng không gắn bó thân thiết giống như trước đây nữa.
Lại là một cái ơn cứu mạng?!Dưới ánh mắt vô cùng kinh ngạc, Tiểu An gật đầu nói:"Nhận thì hổ thẹn mà không nhận thì bất kính.
”Đúng vào lúc này, một tia sáng bạc xuyên qua bầu trời, "Ngân Long Vương" xuyên qua không trung, lơ lửng trên cánh rừng bao la.
Bắc Việt Vương dẫn đầu một đám đại tu sĩ bay xuống chúc mừng Đại Dung Thụ Vương.
Sau khi chào hỏi nhau vài câu, quay sang nói với Lý Thanh Sơn:"Nghe nói đạo hữu sẽ đi về phía bắc Long Châu, lần này tới không chỉ để chúc mừng mà còn là để tiễn biệt!"