Nếu chỉ có một con thì chưa chắc đã mạnh bằng một con chó hoang, nhưng nếu hàng triệu con thì ắt hẳn lại là một vấn đề khác?Dù tuổi thọ của những con châu chấu bị yêu hóa này cực kỳ ngắn ngủi, chỉ chưa đến nửa canh giờ, nhưng lại có sức sức tàn phá mạnh nhất nạn châu chấu, chỉ cần chúng đi đến đâu thì chỗ đó sẽ trở nên cằn cỗi.
"Phi Thiên Hoàng Vương làm như vậy không phải chỉ để tiêu diệt những người này, mà là để tàn sát cả thành trì!"Trong lòng Hoa Thừa Lộ ý thức rõ ràng, nhưng khi hắn liếc mắt nhìn xung quanh thì đã có hơn mười mấy con châu chấu đã đạt đến cảnh giới của Hoàng Yêu bao vây khắp tứ phía.
Nếu bao gồm cả người lái thuyền rồng, thì ước chừng nàng phải đem hàng chục người rười khỏi nơi này, đối với nàng đây cũng là một trách nhiệm cực kỳ lớn, điều này khiến cho tốc độ của nàng chậm đi rất nhiều.
Nếu Đại Dung Thụ Vương và Đại Kình Ngư Vương lấy chữ “đại” làm tên gọi, thì Phi Thiên Hoàng Vương lại lấy “Phi Thiên” làm biệt hiệu, chỉ cần nghe đến tên là biết tốc độ của hắn nhanh đến mức nào, có như vậy mới có thể khiến cho việc trấn áp của đạo tu hành Thanh Châu thất bại hết lần này đến lần khác.
Tất cả phân thân đều kế thừa tốc độ nhanh đến kinh người của hắn, cho dù Hoa Thừa Lộ không phải mang theo bất cứ người nào thì cũng không thể dễ dàng chạy thoát.
"Thống Lĩnh, như thế này không được!" Dư Sơ Cuồng nói.
“Ta biết.
”Vẻ mặt Hoa Thừa Lộ đơ một lúc, hương khí quấn quanh người phàn trần đều bị vỡ ra, rời khỏi cơ thể họ.
Bây giờ nàng cũng không phải là một cô bé như lúc trước, đặc biệt là sau khi được Đại Dung Thụ Vương “khai sáng” thì nàng tự mình đã có những quyết định sinh tử riêng.
Tiếng gào thét của những người phàm bỗng nhiên dừng lại, họ chưa ý thức được chuyện gì xảy ra thì bị bay về phía trước rồi rơi phịch xuống sông.
“Không!” Lưu Hồng cùng Hoàng Bệnh Hổ hét lớn một tiếng, trong số này có những đệ tử đã tu luyện và sống chung nhiều năm, có rất người trong yêu tộc còn đặt hết hy vọng vào bọn họ.
“Hai vị đạo hữu, thật xin lỗi!”Dư Sơ Cuồng thở dài, Lưu Hồng và Hoàng Bệnh Hổ đều không nói nên lời, dự vào những kinh nghiệm chiến đấu của họ thì hoàn toàn có thể hiểu được lựa chọn như vậy, nhưng thật không dễ dàng để đối diện với hiện thực, kết quả của những lần gặp khó khăn nguy hiểm của họ trên đường đi đều rất thê thảm.
Tốc độ của Hoa Thừa Lộ đột nhiên tăng lên rất nhiều, nhưng nàng cũng không thể thoát khỏi nguy hiểm, vòng vây của Hoàng Yêu dần dần khép lại, tiếng vỗ cánh ù ù không ngừng đến gần.
Nàng ném ra một tấm phù màu đỏ, tấm phù đột nhiên hóa thành một trận gió, dùng tốc độ cao đẩy nàng về phía trước, một mạch lao ra khỏi lưới vây.
Lúc này nàng còn chưa kịp vui mừng, thì có một bóng người màu vàng vụt tới trước mặt, một người đàn ông chặn đường nàng.
Trên đầu nam nhân có một cặp sừng, sau lưng mọc ra đôi cánh châu chấu trong suốt, một đôi mắt chuồn chuồn vô cảm, hắn nhìn chằm chằm Hoa Thừa Lộ hỏi: "Ngươi cũng là bằng hữu của Lý Thanh Sơn?""Không sai!"Trong lòng Hoa Thừa Lộ bỗng có một khoảng không trầm mặc, lặng lẽ lấy ra một cái Độn Giáp Phù, nhưng trước mắt nàng là một con Hoàng Yêu đã đạt đến cánh giới của Yêu Soái, thực lực của hắn vượt xa nàng, cho dù là Độn Giáp Phù thì chưa chắc nàng đã có thể chạy thoát.
"Thật là can đảm! Ngươi cũng được xem là một mỹ nữ trong nhân gian, mùi vị chắc chắn là không tệ.
Muốn dùng Độn Giáp Phù ư? Đừng mơ mộng hão huyền nữa, ngươi trốn không thoát đâu, nếu ngươi không thừa nhận mình là bằng hữu của Lý Thanh Sơn thì có lẽ ta đã tha cho ngươi một con đường sống, nhưng bây giờ thì.
"Phi Hoàng Yêu đã bao vây lấy nàng, tất cả phân thân của Phi Thiên Hoàng Vương đều gầm lên: “Đã là bằng hữu của Lý Thanh Sơn thì đều phải chết!”Liễu Trường Khanh xử lý công vụ trong phủ nha, công văn chất đống trên bàn giống như một ngọn núi nhỏ.
Dù tu sĩ Trúc Cơ có tinh lực và thể lực đều vượt xa người bình thường thì cũng phải bận đến mức sứt đầu mẻ trán, hối hận vì đã không từ chức cái chức vụ này từ sớm.
Đột nhiên, một đội quân châu chấu tiếp cận thành, tiếng chuông báo động trong thành vang lên.
Hắn không còn thời gian để hối hận nữa, ngay lập tức cầu viện quận thành Như Ý, rồi vội vàng chạy lên Âm Lâu.
Để đề phòng những tình huống như này, ngoài việc thiết lập trận pháp với quy mô lớn thì trong mỗi tòa phủ thành đều có tu sĩ Kim Đan trấn giữ, chủ trì đại trận.
Chủ trì toàn phủ Thanh Hà này đang đứng trên sân thượng của Âm Lâu.
Trên người nàng mặc một chiếc váy dài màu đen trang trọng, khuôn mặt được che bởi một tấm lụa đen thật dày, cặp mắt phượng nhìn chằm chằm vào đám mây côn trùng ùn ùn kéo đến, đột nhiên niệm một tiếng:“Thừa Lộ!”Nàng định phi thân lên, đi lên trước cứu viện.
"Thu môn chủ! Tuyệt đối không được!”Liễu Trường Khanh chạy tới lớn tiếng khuyên can.
“Liễu Tri phủ, Thừa Lộ còn ở bên ngoài.
”Thu Hải Đường nhíu mày nói.
"Dù đạo hữu đi ra ngoài, cũng chưa chắc cứu được Hoa thống lĩnh.
Nếu như trong thành này không có ai trấn giữ đại trận, chẳng bao lâu nữa cũng sẽ bị Phi Thiên Hoàng Vương công phá.
Đến lúc đó, mấy trăm vạn sinh linh, tất cả đều sẽ bị chôn vùi trong miệng côn trùng!”Liễn Trường Khanh vái lạy, có chút không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.