Thu Hải Đường giãy giụa một lúc, cuối cùng thở dài.
Nàng biết lời của Liễu Trường Khanh nói có lý, mặc dù tu vi của nàng không kém nhưng nàng cũng không phải là người giỏi đánh giết chính diện, nàng gần như không thể cứu được Hoa Thừa Lộ từ trong biển côn trùng.
Lựa chọn lý trí nhất chính là giữ vững pháp trận, cố gắng kéo dài thời gian hết mức có thể, chờ đợi quân cứu viện của quân Như Ý đến.
“Thừa Lộ, ngươi nhất định phải trốn ra ngoài!”Thu Hải Đường thầm lẩm bẩm trong lòng, thúc giục đại trận thủ thành.
Đột nhiên nàng nghe thấy tiếng gầm của Phi Thiên Hoàng Vương, nội tâm nàng ngừng lại, đột nhiên lại nhớ tới yêu ma tóc đỏ mắt đỏ kia.
Sóng âm lập tức truyền ra xa, tất cả mọi người trong phủ thành đều cảm giác được tiếng gầm gừ vang lên bên tai.
Mấy người Dư Sơ Cuồng là những người đứng mũi chịu sào, họ che tai quỳ rạp xuống đất, miệng mũi chảy ra máu tươi, trên mặt đầy vẻ thống khổ.
Nếu không phải có mùi hương của Hoa Thừa Lộ bảo vệ, thậm chí họ sớm đã mất mạng tại chỗ.
Hoa Thừa Lộ khẽ run lên, nàng rất bình tĩnh, trong tay nàng cũng có mấy món đồ bảo vệ tính mạng, nhưng đối mặt với tuyệt cảnh như vậy, chúng đều không có tác dụng gì:“Chẳng lẽ hôm nay ta thật sự sẽ bỏ mạng tại đây sao?”Trời đất tối om, đám mây côn trùng bay qua gào thét vù vù, quét về phía phủ thành Thanh Hà.
Yêu soái Phi Hoàng nửa người nửa châu chấu, khủng bố quái dị lộ ra nụ người dữ trợn.
Lần này hắn đến đây không chỉ vì ba chữ “Lý Thanh Sơn”, dù đám người Lưu Hồng không biết Lý Thanh Sơn thì hắn cũng sẽ đuổi giết đối phương.
Chỉ là thiếu một chút niềm vui của việc báo thù mà thôi.
Nếu như đơn giản chỉ vì báo thù, căn bản không cần làm lớn chuyện như vậy, một yêu soái Phi Hoàng đến là đủ rồi.
Từ lâu, hắn đã lên kế hoạch tấn công một tòa phủ thành.
Trong từng lần diễn ra nạn châu chấu và nạn mất mùa, hàng ngàn thôn làng trở nên thưa thớt, rất nhiều người tập trung trong phủ thành.
Nếu như có thể “ăn” được tòa phủ thành này, không những là đòn đả kích mạnh đối với các tu hành đạo Thanh Châu mà còn có thể nâng cao được số lượng và chất lượng phân thân của hắn.
Đây là cuộc chiến giữa hắn và tất cả nhân loại ở Thanh Châu, bất kể có phải là bằng hữu của Lý Thanh Sơn hay không, họ đều phải chết.
Về phần Lý Thanh Sơn chạy trốn đến Vụ Châu, chờ hắn giải quyết Thanh Châu xong sẽ đích thân đi tìm đối phương.
Trong mắt Hoa Thừa Lộ lóe lên kim quang, cây mây và dây leo màu vàng lượn lờ quanh người nàng, nở nộ ra từng đóa hoa hướng dương màu vàng tỏa ra ánh sáng nóng bỏng rực rỡ.
Ngàn vạn con châu chấu ré lên hóa thành tro bụi, ngay cả trên người yêu tướng Phi Hoàng cũng bốc lên khói trắng, phải lùi về phía sau.
Yêu soái Phi Hoàng khẽ híp mắt lại, một đạo kiếm quang lóe lên giữa mi tâm của hắn.
Đây vốn là kiếm phù bảo mệnh mà Tàng Kiếm Cung ban cho đệ tử, tương đương với một nhát kiếm dùng hết sức lực của kiếm tu có tu vi hai lần thiên kiếp.
Cái này là Hoa Thừa Tán đặc biệt giao cho nàng.
"Chút tài mọn!"Miệng của yêu soái Phi Hoàng đột nhiên nứt ra, hóa thành xúc tu của châu chấu cắn một cái lên kiếm quang, nhai vỡ nó rồi nuốt vào.
Nhân cơ hội này, Hoa Thừa Lộ lập tức kích hoạt Độn Giáp Phù.
Nàng hóa thành một tia sáng bay nhanh về phía sau, xuyên qua đám mây côn trùng cuộn trào mãnh liệt.
"Tự tìm đường chết!"Yêu soái Phi Hoàng cười lạnh, cũng không truy đuổi nàng nữa.
Độn Giáp Phù của Hoa Thừa Lộ chính là một tấm “Độn Giáp Phù mười dặm”, có thể hóa thành ánh sáng bay mười dặm chỉ trong chớp mắt.
Bởi vì bị yêu soái Phi Hoàng cản đường, nàng chỉ có thể chọn hướng phía sau, ngay cả hai bên trái phải cũng không dám đi, sợ bị chặn lại.
Chỉ có cố gắng hết sức rời xa khỏi yêu soái Phi Hoàng, cũng phải cách xa phủ thành Thanh Hà.
Nhưng sau khi nàng bay được mười dặm cũng không thể chạy thoát được.
Nàng phát hiện bản thân ở trong biển công trùng, không nhìn thấy những thứ khác, không nghe thấy tiếng gì khác, chỉ có vô số côn trùng từ bốn phương tám hướng lao về phía nàng, tiếng vỗ cánh chấn động đinh tai nhức óc.
Lần rút lui này của nàng vừa vặn lại chui vào chỗ sâu bên trong biển côn trùng, từ một cái tuyệt cảnh này đến một cái tuyệt cảnh khác.
Nàng đã sớm quen nhìn thấy cái chết, lại được Đại Dung Thụ Vương khai sáng cho.
Nàng vốn tưởng rằng mình có thể đối mặt một cách thản nhiên, thật không nghĩ tới gần giây phút sống chết lại có chút sợ hãi.
Nàng không muốn chôn thân trong miệng côn trùng, nàng đang định đồng quy vu tận với bọn chúng.
"Không cần phải sợ.
"Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai nàng.
Nàng kinh ngạc quay đầu lại, phát hiện giữa biển côn trùng cuồn cuộn không chỉ có một mình nàng.
Một người đàn ông đang mỉm cười bình tĩnh nhìn nàng.
Khuôn mặt trong ký ức kia gần như không có bất kỳ thay đổi nào, chẳng lẽ là ảo giác trước khi chết sao?"Đã lâu không gặp, Thừa Lộ!"Lý Thanh Sơn không phải chỉ vì một câu nói của Phi Thiên Hoàng Vương mà xông tới.
Hắn hoàn toàn che giấu hơi thở của mình, lại sử dụng một tấm bùa ẩn thân để đến đây.
Khi nhìn thấy mấy người Hoa Thừa Lộ rơi vào tuyệt cảnh, hắn liền lặng lẽ tiến lại gần, chuẩn bị ứng cứu.
Trong tình cảnh vô cùng hỗn loạn này, ai cũng không chú ý đến hắn cả.