Lý Thanh Sơn nói rồi vừa định rời đi, lại nghe Thu Hải Đường nói:"Không phải là Phi Hoàng Thiên Vương mà là Mặc Hải Long Vương!"“Mặc Hải Long Vương?”Lý Thanh Sơn dừng lại bước chân.
“Thu tỷ tỷ, ngươi còn tưởng nhớ cái người Bắc Nguyệt đó sao?”Hoa Thừa Lộ bước tới.
Lý Thanh Sơn quay đầu lại, kinh ngạc nhìn về phía Thu Hải Đường, Thu Hải Đường tránh ánh mắt của hắn:"Chỉ là một tên yêu nghiệt mà thôi, có gì đáng mà nhớ chứ?"Lý Thanh Sơn cười nói:"Được, nếu như không tiếp đãi vậy đổi nơi khác đi, chúng ta ngày khác lại trở lại!"Lúc này, đám người Hàn Thiết Y đều đi lên sân thượng rồi.
“Các ngươi ở lại đi, ta mới là người nên đi.
”Thu Hải Đường bay lên trên trời.
Lý Thanh Sơn nhìn bóng nàng bay đi, không khỏi lắc đầu.
Mỹ nhân si tình, không biết nên vui hay nên buồn đây!“Lý đại ca, bởi vì Bắc Nguyệt cho nên mấy năm nay tính tình của Thu tỷ tỷ có chút kỳ quái.
”Hoa Thừa Lộ thay Thu Hải Đường giải thích, nàng không muốn hai người căm ghét lẫn nhau.
"Không sao, người kỳ quái ta đã gặp nhiều rồi.
"Lý Thanh Sơn cười hỏi Hàn Thiết Y:"Thiết Y, tỷ tỷ ngươi đâu?"“Đang bế quan ở quận Như Ý.
"Hàn Thiết Y cũng có chút không hài lòng với Lý Thanh Sơn.
Con rể Hàn gia vừa đi Vụ Châu không nghe tin tức gì, thật sự là không thể chịu trách nhiệm nhưng khi đến trước mặt Lý Thanh Sơn, những bất mãn kia liền không thể nào thốt ra lời được.
Cũng không phải vì hắn sợ sức mạnh của Lý Thanh Sơn, hoặc là cảm ơn ân đức của Lý Thanh Sơn mà là do hắn cảm nhận được một loại khí tức dâng trào đi lên từ trên người hắn.
Thân là một tu hành giả, nếu như không thể dũng mãnh tiến lên, cố gắng nâng cao tu vi của bản thân hết mức có thể thì có còn là tu hành sao? Gia huấn của Hàn gia từ trước đến giờ đều xem thường những chuyện nữ nhi tình trường, sùng bái tình tính của hắn như vậy.
Cũng chính bởi vì như vậy nên đại tỷ vốn không hề có hứng thú với nam nhân, ngay cả nam tử mà Hoa Thừa Lộ khen đẹp như vậy cũng không nhìn tới lại có thể phải lòng hắn!"Ôi, đúng là không khéo rồi, nhưng cũng không sao, sau này thời gian ta ở lại Thanh Châu cũng dài lắm!”“Lý đại ca, không phải ngươi là thống lĩnh Bạch Ưng của quận Nam Hải sao, ngươi không cần đi Vụ Châu à?”Hoa Thừa Lộ nói.
Thân là người đứng giữa Ưng Lang Vệ, nàng vẫn vô cùng coi trọng quyền uy của Ưng Lang Vệ.
"Ta thăng quan rồi.
Hộ quốc Ưng thần đại nhân của chúng ta bổ nhiệm để ta đến Long Châu thụ phong.
”Lý Thanh Sơn nói.
"Hộ quốc Ưng thần! Vậy chẳng phải ngươi phải đi Long Châu sao?"Hoa Thừa Lộ bất đắc dĩ nói.
"Ưng thần đại nhân cũng không thể không hợp tình người như vậy.
Ta rời khỏi Thanh Châu nhiều năm như vậy rồi, khó được trở về một chuyến, vẫn luôn phải nghỉ ngơi thật tốt.
Đến tông môn đến sư phó đi nơi nào cũng đều gọi một tiếng, hơn nữa còn có một số việc đại sự cần phải giải quyết.
”“Đúng đúng, hơn nữa làm đệ tử của tiểu thuyết gia, lâu như vậy mà không sáng tác thì không được!”Lưu Xuyên Phong ở một bên xen vào nói.
“Ngươi không nói thì ta cũng sắp quên mất mình là đệ tử của tiểu thuyết gia đấy.
”Lý Thanh Sơn cười nói.
"Thanh Sơn, làm người không thể quên đi cội nguồn của mình được! Ngươi sống là người của tiểu thuyết gia, chết là ma của tiểu thuyết gia.
”Lưu Xuyên Phong cũng cười nói.
"Ngươi mới là ma quỷ đó! Được, chờ khi nào ta có thời gian lại bắt đầu sáng tác.
”Lý Thanh Sơn đáp ứng.
Không lâu sau, tiệc rượu đã được dọn lên trên sân thượng.
Lý Thanh Sơn đương nhiên ngồi vào vị trí chủ vị:“Lần này vội vàng trở về, không có đặc biệt chuẩn bị lễ vật gì, nhưng mấy năm gần đây có góp nhặt được một ít đặc sản của Vụ Châu, mời mọi người nếm thử.
”Những rượu thuốc linh quả kia đều là chiến lợi phẩm một đường chém giết của hắn.
Đối với hắn không có tác dụng gì, chỉ có thể nếm thử, vừa vặn mang ra chiêu đãi khách nhân mà thôi.
Nhưng đối với tu sĩ Trúc Cơ mà nói, ý nghĩa lại hoàn toàn khác.
Chỉ dựa vào vầng sáng tỏa ra kia liền biết được giá trị của nó, nhường một phen rồi mới nhận lấy, nói lời cảm tạ với Lý Thanh Sơn.
"Lý đại ca, ta nghe nói Nam Cương là một mảnh đất hoang vu, không biết có gì đặc biệt so với Thanh Châu không?"Hoa Thừa Lộ nghiêm túc nhìn Lý Thanh Sơn.
Vừa rồi trong trận hỗn chiến nàng nhìn không rõ.
Lúc này, nàng càng cảm nhận được sự biến hóa không đổi của hắn, hắn càng ngày càng tỏ ra tự tin dâng trào, tựa như nắm giữ cả thiên hạ vậy.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới nụ hôn rất nhiều năm về trước.
"Nếu nói về chỗ đặc biệt, vậy thì có nhiều rồi.
"Lý Thanh Sơn uống một chén rượu, nói về các phong thổ nhân tình khác nhau của Vụ Châu, bộ lạc Thực Cốt ăn thịt người, núi Dã Nhân tập trung ma tu, thành phố biển Giao nhân thần bí, rừng cây đa trải dài hàng vạn dặm.
Hoa Thừa Lộ lắng nghe có chút xuất thần, trong mắt tràn đầy vẻ khát khao.
Vùng đất Nam Cương xa xôi càng thần kỳ hơn so với trong sách miêu tả.
Trên sân thượng chìm vào im lặng, những người khác đều chăm chú lắng nghe.
Họ dĩ nhiên là những tu hành giả mạnh hơn vô số lần so với người bình thường, nhưng giống như một thôn làng, một thành phố mà người bình thường không đi ra được thì họ cũng có sự trói buộc của mình, khả năng là cả đời này cũng không thể đi đến được Nam Hải xa xôi kia.