Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1626 - Chương 1636: Tìm Người

Chương 1636: Tìm Người

Vừa nói chuyện, ánh mắt của Lý Thanh Sơn phiêu diêu, hình ảnh qua lại hiện lên ở trước mắt hắn, cùng với những thứ nguy hiểm không thể đề cập đến.

Đợi đến khi hắn phục hồi tinh thần lại, nhìn vào từng khuôn mặt quen thuộc kia, còn có cảnh đêm quen thuộc xung quanh mới có một cảm giác tỉnh ngộ:"Ta thật sự đã trở lại rồi.

"Lý Thanh Sơn nhìn lên bầu trời đầy sao, hắn cố gắng tìm kiếm sức mạnh, nhưng mạnh mẽ không chỉ là để chiến thắng thứ gì đó hoặc sở hữu thứ gì đó, mà là thoát ra khỏi gông cùm, đi ngắm nhìn cảnh tượng chưa từng thấy, đi đến nơi xa chưa từng đặt chân đến!Tuy rằng còn kém xa một chút so với chín tầng mây, nhưng hắn cũng không phụ lòng lời cam kết đối với bản thân.

Sau bữa tiệc rượu, đám đông giải tán, Lý Thanh Sơn đã say ba phần, Lưu Xuyên Phong mời hắn trở lại đảo Vân Hư thăm thú, nhưng hắn lại từ chối nói:"Ta trước tiên phải về động phủ một chuyến, xử lý phân thân của Phi Hoàng Thiên Vương này một chút, mấy ngày nữa lại đi đến Bách gia kinh viện.

”Sau đó hắn rời khỏi phủ thành Thanh Hà, cũng không có trở lại dãy núi Liên Nhạc mà là dựa vào cảm giác bay về phía tây nam, đi tới một cái hồ nước được vây quanh bởi từng dãy núi, cảm nhận được hơi thở truyền đến từ dưới đáy hồ, khẽ mỉm cười rồi nhảy xuống.

"Người đàn ông của ngươi đã trở lại rồi!"Đêm đã khuya, Thanh Hà phủ thành lại khôi phục sự yên tĩnh, trên bến tàu ở thành tây, từng ngọn đèn trên thuyền chài tỏa sáng dưới bầu trời đầy sao.

Hai bên bờ sông, lóe lên những bó đuốc lấm ta lấm tấm đang chuyển động.

Các đệ tử tổng đà Thiết Quyền Môn đang tìm kiếm dọc theo hai bên bờ sông.

Lưu Hồng dựa vào một gốc liễu, im lặng nhìn qua làn nước đen nhánh âm trầm của Thanh Hà.

Hoàng Bệnh Hổ đứng ở một nơi cách đó không xa, vẻ mặt hắn cũng ô cùng nghiêm trọng.

"Đệ tử bất tài, liên lụy đến sư phó.

"Lý Long quỳ rạp xuống đất.

"Ta cũng tuổi gần đất xa trời, chết thì chết thôi.

Chỉ tiếc là gia đình sư huynh ngươi.

"Lưu Hồng thở dài một tiếng rồi đỡ Lý Long dậy:"Chuyện này cũng không thể trách ngươi, đều có số mệnh!""Sư huynh ở hiền gặp lành, lại có võ nghệ, chắc chắn sẽ bình yên vô sự.

"Lý Long an ủi.

Một lát sau, trong bóng tối vang lên tiếng reo hò:"Tìm được rồi! Tìm được rồi!"Một đệ tử của Lặc Mã Trang được thuyền đánh cá cứu, giờ đây đã được đám người nhìn thấy.

Hoàng Bệnh Hổ nghe vậy thì thở phào một hơi.

Rất nhanh sau đó, những người sống đều đã tìm được, còn nhiều hơn tưởng tượng một ít.

Ở hạ du cách đó mười dặm, Vương Lỗi dẫn theo Diệp Đại Xuyên không biết sống chết đi ra khỏi nước.

Sau khi bị Hoa Thừa Lộ ném vào trong nước thì hắn đã nín thở ngay lập tức, thả cơ thể mình chìm xuống đáy hồ.

Những con châu chấu bình thường kia vẫn làm việc theo bản năng, chúng không biết bơi, cũng sẽ không xuống nước.

Mà Thanh Hà phủ dùng tên sông làm tên phủ, đại đa số người đều biết bơi, cũng xem như trong cái rủi có cái may.

Sau đó Phi Hoàng Yêu Soái bị Lý Thanh Sơn tóm lấy, Phi Thiên Hoàng Vương ra lệnh cho đại quân châu chấu dốc toàn lực công thành để bọn hắn có thể chạy thoát.

Nhưng có người bị chết đuối, có người bị cắn chết, thậm chí có không ít người còn chưa tìm được.

Vương Lỗi tận mắt nhìn thấy phu nhân của Diệp Đại Xuyên ngụp lặn trên mặt nước kêu cứu rồi bị châu chấu cắn mất đầu.

Còn có một tên xui xẻo nào đó của Lặc Mã Trang bị hoàng yêu nhào xuống nước bắt được.

Chỉ chớp mắt thôi đã không thấy tro cốt đâu cả.

"Còn sống là tốt, còn sống là tốt!"Lưu Hồng nước mắt lưng tròng, đưa tay nắm chặt bả vai của Vương Lỗi.

Hắn không có con cái, xem Vương Lỗi như thân nhi tử của mình.

"Sư phó, sư huynh, bên ngoài trời lạnh, mau lên xe!"Lý Long lại hỏi Hoàng Bệnh Hổ đứng ở nơi xa:"Hoàng trang chủ, có cần chúng ta tiễn các ngươi một đoạn đường không?""Không cần, đa tạ sự giúp đỡ của đạo hữu.

Nếu sau này có việc gì cần tới tại hạ thì cứ nói!"Hoàng Bệnh Hổ nói cảm ơn Lý Long rồi dẫn các tộc nhân còn lại rời khỏi bến tàu, sau đó biến mất trong màn đêm.

Lý Long đưa Lưu Hồng lên xe ngựa.

Ngay lúc hắn đang định leo lên thì đột nhiên nghe thấy tiếng động gì đó.

Hắn không để ý tới thân phận mà nằm rạp ra đất, áp tai cẩn thận lắng nghe.

Tiếng động kia từ nhỏ đến lớn, dần dần hắn nghe được một tiếng vù vù quen thuộc.

Lý Long đứng phắt dậy với dáng vẻ không thẻ tin được, hắn nhìn qua sao trời đang bị bóng tối nuốt chửng, vội vàng thôi động toàn bộ linh khí, dùng giọng to nhất quát lên:"Nạn châu chấu!"Liễu Trường Khanh đi từ Âm lâu về, tâm trạng của hắn đang rất vui vẻ, cũng có chút hơi men.

Hắn đang tùy tiện vung bút thì chợt nghe thấy tiếng động này, tay cầm bút hơi run lên, một giọt mực rơi xuống giấy.

Nước hồ tỏa ra từng vòng gợn sóng, ánh trăng trên mặt nước cũng theo đó mà dập dờn.

Cái hồ này không quá lớn, rất nhanh Lý Thanh Sơn đã đi tới đáy hồ, hắn bước vào động phủ được cất giấu ở đây.

Thu Hải Đường đang khoanh chân tĩnh tọa, nàng đưa lưng về phía hắn, không thèm quay đầu lại mà cất tiếng hỏi:"Lý Thanh Sơn, ngươi tới đây làm gì?""Nếu ta nhớ không lầm thì nơi này cũng có một phần là của ta.

Nam nhân của ngươi trải qua muôn ngàn nguy nan trở về, ngươi cũng chẳng thèm đi lên nghênh đón một chút.

"Lý Thanh Sơn cười rồi đi tới phía sau nàng, hắn đưa tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh kia.

Bình Luận (0)
Comment