Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1627 - Chương 1637: Nam Nhân Ta Không Phải Họ Lý!

Chương 1637: Nam Nhân Ta Không Phải Họ Lý!

"Nam nhân của ta không phải họ Lý!"Trên người Thu Hải Đường tỏa ra quang mang màu đỏ thẫm, ngăn cản tay của Lý Thanh Sơn.

"Có gì khác nhau sao? Nhưng nếu ngươi đã thích.

"Gương mặt Lý Thanh Sơn thay đổi, răng nanh mọc dài ra, tóc đỏ xõa tung.

Hai tay hắn xuyên qua quang mang rồi ôm lấy cơ thể mềm mại của nàng vào lòng, nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai:"Như thế này có phải tốt hơn rồi không?""Buông tay ra!"Cơ thể Thu Hải Đường cứng đờ trong phút chốc:"Ngươi cũng không quan tâm tới ta, cần gì phải tới đây?""Bởi vì ngươi quan tâm ta!"Lý Thanh Sơn cười đáp.

"Cút!"Thu Hải Đường quát lên.

"Ta đùa thôi, rõ ràng ta dặn ngươi xuất quan là liên lạc với ta ngay, ngươi.

""Cút ra ngoài!"Hồng quang trên người Thu Hải Đường tỏa sáng, chiếu rực khắp động phủ dưới đáy hồ, nước hồ trên bề mặt cũng bị hồng quang nhiễm đỏ.

Lý Thanh Sơn biết bây giờ không phải là lúc giảng đạo lý, vội vàng nhẹ nhàng thủ thỉ xin lỗi bên tai nàng, lại cộng thêm dỗ ngon dỗ ngọt.

Quả nhiên hồng quang dần trở nên ảm đạm, nàng cũng không phản kháng quá kịch liệt nữa.

Lý Thanh Sơn ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể của Thu Hải Đường, ôm cơ thể mềm mại kia vào ngực cảm thấy men say lại càng thêm sâu.

Lý Thanh Sơn cách lớp mạng che mặt màu đen hôn lên gương mặt Thu Hải Đường, đột nhiên hắn thấy trong mắt nàng có ánh nước rưng rưng, đúng là đang khóc trong im lặng.

Hắn không khỏi sửng sốt, người tu hành rất ít khi tâm trạng chập chờn như thế này, bỗng nhiên hắn không thốt nên lời, dục niệm cũng vì thế mà biến mất, chỉ đành dịu dàng hỏi:"Sao vậy? Không phải ta đã trở về rồi sao, ngươi khóc làm gì?""Ta biết ngươi đang lừa ta.

"Thu Hải Đường trả lời.

"Được rồi, ta thừa nhận trong lời ta nói có chút không đúng sự thật, nhưng không phải ta muốn lừa ngươi.

"Lý Thanh Sơn đáp.

Mặc dù hắn không phải là nam nhi si tình gì cho cam, yêu hay không đều tùy vào dục vọng, nhưng làm người chứ chẳng phải cỏ cây, ai lại có thể vô tình chứ.

"Vậy chuyện Âm lâu thì sao chứ?"Thu Hải Đường hỏi, sau khi nàng xuất quan trở về Âm lâu là đã muốn liên lạc với Lý Thanh Sơn.

Trong lúc nàng không có ở đây, Lý Thanh Sơn đã từng làm lão bản của Âm lâu một khoảng thời gian, chuyện này chẳng khác nào ném chuột vào hũ gạo, muốn làm gì thì làm.

Mặc dù trong Tu Hành Đạo thì chuyện này cũng được xem là bình thường, nhưng nàng là môn chủ Âm lâu, thật sự là không thể nhịn được nên quyết định không liên lạc với hắn.

"Khụ khụ, chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi, không có tình cảm.

"Lý Thanh Sơn sờ lên mũi, hắn có chút xấu hổ.

"Ngươi biết không?"Giọng nói của Thu Hải Đường có chút phù phiếm.

"Hả?""Ta vẫn luôn đợi ngươi, đợi ngươi tới tiếp tục lừa ta, dụ dỗ ta.

"Thu Hải Đường xoay người lại, dùng đôi mắt ngập nước nhìn chằm chằm Lý Thanh Sơn.

Lý Thanh Sơn vô cùng cảm động, hắn đưa tay ôm nàng vào lòng rồi an ủi.

Thu Hải Đường áp mặt vào lồng ngực hắn, dường như trong lòng đang âm thầm quyết tâm điều gì đó, cũng đưa tay ôm lấy eo của Lý Thanh Sơn.

Ánh trăng xuyên qua nước hồ, chiếu vào trần nhà thủy tinh.

Ánh sáng lay động theo từng gợn sóng trên mặt nước, long lanh mà u ám.

Một lát sau, Lý Thanh Sơn đưa tay tháo mạng che mặt của Thu Hải Đường xuống, để lộ một gương mặt không trang điểm đang giàn giụa nước mắt, nhưng lại kiều diễm như hoa hải đường.

Lý Thanh Sơn sững người, hắn cười nói:"Lại đẹp hơn rồi, chẳng trách ngươi phải đeo mạng che mặt!""Ta làm vậy đều là vì ngươi!"Thu Hải Đường nói rất nghiêm túc, những năm qua nàng cũng không lười biếng mà là khổ tu Yên Chi Nhiễm Tâm Pháp.

Có lẽ công pháp này hợp với nàng, tiến cảnh khá nhanh mà mặt mày càng ngày càng xinh đẹp.

Cũng càng thêm thuần thục vận dụng pháp thuật kia.

Lý Thanh Sơn càng nghe càng cảm động, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.

Sau một nụ hôn sâu, hắn bế Thu Hải Đường lên rồi đi tới giường đá được trải một lớp da lông thật dày kia.

Vốn dĩ Lý Thanh Sơn còn tưởng rằng nàng sẽ thẹn thùng giãy giụa một chút, không ngờ rằng nàng chỉ im lặng dựa vào lồng ngực hắn, dịu dàng ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ.

Hai người nằm trên giường đá thân mật vuốt ve nhau một lúc lâu.

Gương mặt Thu Hải Đường càng ngày càng đỏ, tóc đen như gỗ mun tung xõa, bộ ngực đẫy đà có hơi chập trùng, váy áo màu đen cũng lộn xộn.

"Nam nhân của ngươi còn chưa chết, mặc như vậy có chút không may mắn, chẳng bằng.

"Lý Thanh Sơn vừa nói, vừa đưa tay nhẹ nhàng cầm lấy vạt áo của nàng.

Mặt Thu Hải Đường càng ngày càng đỏ, nàng nhắm chặt hai mắt nhưng không phản đối.

Lý Thanh Sơn nở một nụ cười đắc ý, đang định cởi áo mỹ nhân thì đột nhiên vẻ mặt Thu Hải Đường thay đổi, hắn vội hỏi:"Sao vậy?""Có người đang tấn công phủ thành, chỉ sợ là Phi Thiên Hoàng Vương.

Ta phải quay lại, đại trận thủ thành bắt buộc phải có người chủ trì.

"Lý Thanh Sơn hít sâu một hơi, hắn đè bả vai Thu Hải Đường lại rồi nói:"Ngươi ở đây chờ ta, ta đi một lát rồi quay lại.

""Nhưng.

""Không có nhưng gì cả, đây là chuyện của nam nhân.

Bình Luận (0)
Comment