Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1628 - Chương 1638: Nổi Giận

Chương 1638: Nổi Giận

Ầm!Một cột nước văng lên, Lý Thanh Sơn mở ra đôi cánh chim rồi bay thẳng lên trời.

Vẻ mặt hắn vô cùng dữ tợn, lần này hắn thật sự rất tức giận, bất cứ nam nhân nào bị người khác làm gián đoạn trong những lúc như vậy đều có thể tức giận muốn giết người.

Bay lên không trung, Lý Thanh Sơn dùng tay phải hiệu triệu Trấn Ma Tháp, hỏi Phi Hoàng Yêu Soái trong đó:"Phi Thiên Hoàng Vương, chuyện này do ngươi làm ra đúng không?""Sao hả Lý Thanh Sơn, không ngờ đúng không? Nói theo cách của nhân loại các ngươi thì đây gọi là hồi mã thương, ngươi cho rằng ta chỉ tổn thất vài phân thân đã bị dọa sợ rồi sao?"Phi Thiên Hoàng Vương đắc ý đáp, từ khi Lý Thanh Sơn thể hiện ra thực lực kinh người, bắt lấy Phi Hoàng Yêu Soái thì hắn đã bắt đầu chuẩn bị tấn công lần thứ hai.

Quả nhiên hắn đã tìm được cơ hội.

Sau khi bình định nạn châu chấu quy mô lớn này xong thì mọi người đều thả lỏng, cảm thấy mình đã thoát khỏi nguy cơ.

Thu Hải Đường và Lý Thanh Sơn lần lượt rời khỏi phủ thành, để lại một đại trận thủ thành không ai chủ trì.

"Ngươi muốn thì cứ việc tới thêm mấy lần, để ta xem ngươi có bao nhiêu phân thân cho ta giết!"Lý Thanh Sơn nở một nụ cười lạnh lùng rồi nói.

"Không cần mấy lần, một lần là đủ rồi.

Ta khuyên ngươi nên dừng lại đi, nếu không ta sẽ đại khai sát giới!"Phi Thiên Hoàng Vương cảnh cáo.

"Ngươi cho rằng ngươi có thể uy hiếp được ta?""Ngươi không quan tâm đến tính mạng của những người khác, vậy tiện nhân Ưng Lang Vệ kia thì sao? Nàng là nhân tình của ngươi, ngươi đoán xem sau khi ta bắt được nàng thì sẽ làm gì?""Ngươi dám?"Lý Thanh Sơn tức giận trừng to mắt, hắn nhớ lại Hoa Thừa Lộ từng nói muốn về Ưng Lang Vệ làm việc, lúc này nàng vẫn ở trong Thanh Hà phủ thành.

"Ta từng nói muốn giết sạch tất cả thân nhân bằng hữu của ngươi, nhưng nếu ngươi thức thời một chút, thả tất cả phân thân của ta ra thì ta có thể cân nhắc cho tiện nhân kia một cơ hội để sống!""Phi Thiên Hoàng Vương, không giết được ngươi thì ta không phải họ Lý!"Lý Thanh Sơn gằn giọng, trong lời nói của hắn tràn ngập sát cơ, khiến Phi Thiên Hoàng Vương lạnh thấu xương.

Vốn hắn còn nói gì đó, Lý Thanh Sơn đã thu hồi Trấn Ma Tháp.

Hắn triển khai Phong Thần Vũ Dực bay về phía Thanh Hà phủ.

"Tiền thống lĩnh, Tiền thống lĩnh! Ta là Liễu Trường Khanh, nạn châu chấu đến rồi, xin mau cứu viện!"Liễu Trường Khanh lại cầu cứu Như Ý Quận thêm một lần nữa.

Trên một sườn núi nhỏ ngoài Thanh Hà phủ, nữ tử nhẹ nhàng gõ vào ngọc phù đưa tin đeo bên hông, giọng nói của Liễu Trường Khanh cũng biến mất.

Nàng đưa mắt nhìn Thanh Hà phủ bị châu chấu nuốt chửng, không hề có ý đưa tay cứu viện.

Số lượng châu chấu lần này chỉ bằng một phần mười lần trước, về chất lượng tổng thể thì kém xa.

Nhưng trong đó vẫn có một tên Phi Hoàng Yêu Soái hóa thành một con châu chấu cực lớn, to bằng Phi Thiên Long Hạm.

Hắn đập cánh bay lên không trung rồi lại chúi đầu lao xuống dưới, lần này đã không còn ai có thể ngăn cản được hắn.

Ầm.

Ầm.

Ầm !Đại trận thủ thành không ai vận hành chỉ có tác dụng phòng ngự cơ bản nhất, dưới sự công kích không ngừng của Phi Hoàng Yêu Soái nó đã sắp vỡ ra.

Trong đại sảnh Ưng Lang Vệ sở, mấy chục tên Xích Lang Vệ đang đứng nghiêm, tiếng động to lớn kèm với sự rung chuyển như thiên lôi đánh thẳng vào trong lòng của mỗi người ở đây.

Tiếng kêu gào khóc than của người phàm như núi kêu biển gầm, đánh vỡ sự yên tĩnh trong căn phòng này, cũng làm rối loạn tinh thần của bọn hắn.

Dù đã thân kinh bách chiến nhưng rất nhiều người cũng đổ mồ hôi hột.

Chỉ có nữ tử trước mặt bọn hắn là vẫn giữ vững sự bình tĩnh.

"Thống lĩnh, ngươi nói xem bây giờ chúng ta phải làm thế nào?"Dư Sơ Cuồng hỏi.

"Hoàng yêu sắp phá được thành, các ngươi tự mình đi trốn, có cơ hội cứu người thì cứu, không có cơ hội thì nấp đi chờ đợi cứu viện đến.

"Hoa Thừa Lộ đáp.

Đám người nhìn nhau, không thể nghi ngờ rằng mệnh lệnh này đã khiến những người ở đây chán nản thất vọng.

"Điều này.

Còn có mệnh lệnh nào khác không?"Dư Sơ Cuồng hỏi lại.

"Không có lệnh của ta, không được phép trở về nơi này!"Hoa Thừa Lộ vung tay lên rồi quay người đi lên thang lầu.

"Thống lĩnh, ngươi muốn ở lại đây ư?"Dư Sơ Cuồng thấy vậy thì nhíu mày, mặc dù Ưng Lang Vệ sở là một trong số ít những kiến trúc có sẵn trận pháp trong Thanh Hà phủ thành.

Nhưng Xích Ưng bắt mắt trên sân thượng kia chắc chắn sẽ khiến nơi này trở thành điểm tấn công chính của Phi Thiên Hoàng Vương.

"Đừng nói nhảm nữa, mau đi đi!"Hoa Thừa Lộ quay đầu lại nhìn Dư Sơ Cuồng một chút rồi biến mất trên bậc thang.

"Vâng!"Dư Sơ Cuồng vốn định nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng chỉ chắp tay thưa vâng.

Hắn biết với tu vi của mình thì hoàn toàn không thể giúp được nàng.

Hoa Thừa Lộ rời khỏi tầm mắt của mọi người thì bắt đầu nhíu mày suy nghĩ.

Nếu như nàng đoán không lầm thì mục tiêu chính của Phi Thiên Hoàng Vương lần này chính là nàng.

Dường như Hoa Thừa Lộ có thể cảm nhận được ác ý từ Phi Hoàng Yêu Soái trên bầu trời kia, ánh mắt hắn xuyên qua từng tầng sàn gác rồi cuối cùng ngưng tụ trên người nàng.

Hoa Thừa Lộ quay về phòng mình ở tầng cao nhất, nàng hít sâu một hơi rồi lấy một bộ pháp trận, một chồng phù lục ra bắt đầu sắp xếp.

Bình Luận (0)
Comment