Rầm.
rầm !Dưới sự oanh kích của Phi Hoàng Yêu Soái, đại trận thủ thành tỏa ra những vầng sáng cuối cùng rồi vỡ vụn.
Vô số châu chấu vù vù tràn vào trong phủ thành.
Hoa Thừa Lộ đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, nàng cầm một ly nước trà trong tay.
Trên mặt nước trà màu đỏ thẫm còn có vài cánh hoa.
Cửa sổ sát đất trước mặt được dán đầy phù lục, vách tường và trần nhà xung quanh cũng vậy, dường như chúng đang cấu tạo nên trận pháp nào đó.
Trên trần nhà còn có một cái chuông nhỏ màu vàng kim, một Kim Chung Trận đơn giản đã được hình thành.
Nhưng những điều này không thể nào mang đến cho Hoa Thừa Lộ cảm giác an toàn.
Đột nhiên nàng nhớ tới bóng lưng cao lớn kia, không khỏi lắc đầu cười khổ.
Không thể lần nào cũng trùng hợp như vậy được.
Hoa Thừa Lộ ngẩng đầu uống cạn nước trà, có thể chống cự được bao lâu đều nghe theo mệnh trời!Chỉ có một điều, đó chính là tuyệt đối không thể để rơi vào tay địch!Đại quân châu chấu chia thành mấy nhóm lớn lơ lửng trên không trung Thanh Hà phủ, chúng đánh úp vào từng khu vực quan trọng của Thanh Hà phủ.
Sau khi chúng đạt được những địa điểm này thì lại chia thành mấy nhóm nhỏ, tàn sát từng con đường một.
Châu chấu giống như một quân đội được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Không! Dù là quân đội cũng không thể nghiêm chỉnh là ăn ý như bọn chúng được.
Trên đường, một đám ăn mày không nhà để về đang điên cuồng chạy trốn.
Bọn hắn bị tiếng đập cánh có mặt ở khắp nơi kia ép đến nỗi gần như nổi điên, mà điều khiến bọn hắn càng tuyệt vọng hơn chính là, tiếng vù vù đằng sau lưng kia càng ngày càng gần.
Một con châu chấu to bằng đầu người bổ nhào vào tên ăn mày chạy chậm nhất, xúc tu bén nhọn đâm sâu vào bả vai hắn, máu tươi bắn tung tóe.
Tên ăn mày kêu gào, liều mạng giãy giụa nhưng cuối cùng bị những con châu chấu phía sau bao phủ.
Tiếng kêu gào cũng im bặt.
Một tên ăn mày khác không kìm được mà quay đầu lại xem xét, lại thấy xúc tu của châu chấu đang ở ngay sát sau lưng mình.
Từng tiếng gào thét vang lên ngắn ngủi rồi lại trở nên im lặng.
Những người bị châu chấu bao phủ đều đã bị bọn chúng gặm nhấm đến xương cốt cũng biến mất, chỉ để lại những mảnh quần áo vỡ vụn và vết máu loang lổ trên đường phố.
Thực lực của một con châu chấu có thể còn chẳng hơn được một con chó hoang.
Nhưng xúc tu sắc nhọn, đôi cánh đập liên hồi kia đều là những thứ mà chó hoang chẳng thể so sánh được.
Mà điều kinh khủng nhất chính là sự khát máu và điên cuồng của chúng.
Châu chấu đã ăn thịt người rồi thì cơ thể của chúng sẽ lớn lên với tốc độ vô cùng nhanh chóng, còn có dấu hiệu ngưng kết yêu khí.
Chỉ cần chúng có thể liên tục ăn thịt người thì thực lực sẽ ngày càng mạnh, thậm chí còn có thể trở thành một trong vô số phân thân của Phi Thiên Hoàng Vương.
Đây cũng là lý do vì sao Phi Thiên Hoàng Vương không thèm để ý tới tổn thất.
Châu chấu bình thường có thể dùng những túi trứng nằm sâu trong lòng đất để bổ sung, phân thân thì có thể dùng châu chấu bình thường hóa yêu mà thành.
Bọn chúng có thể không ngừng lớn mạnh như một quả cầu tuyết lăn trên nền tuyết, cho tới khi không còn sự tồn tại của "tuyết" nữa.
Người chạy nhanh nhất chính là một lão khất cái có mái tóc hoa râm, mỗi một bước hắn chạy đều tương đương với mười bước của người khác.
Dù là lúc chạy trốn thì trong tay hắn vẫn nắm chặt một cây gật sắt, dỏng tai nghe ngóng từng tiếng kêu gào.
Đột nhiên hắn dừng bước, quay người nhìn thẳng vào bầy châu chấu đang đuổi tới.
"Thiên hạ vô trùng!"Hắn lắc cổ tay, vung cây gậy trong tay ra.
Mười mấy con châu chấu bị đánh bay ra ngoài.
"Yêu trùng đáng chết, ta chính là bang chủ Cái Bang Hồng.
"Lão khất cái còn chưa nói xong thì có luồng gió mạnh thổi tới.
Một con châu chấu khổng lồ nhào tới, lão khất cái vội vàng dùng gậy sắt chắn ngang.
Rắc! Gậy sắt bị châu chấu cắn đứt.
"Cửu Công!"Lão khất cái vận dụng tất cả công lực vỗ vào đầu châu chấu khổng lồ, một chất lỏng đậm đặc chảy ra.
Nếu là nhân loại hoặc thú loại thì chịu một chiêu này chắc chắn sẽ chết, nhưng con châu chấu khổng lồ này chỉ hơi dừng lại một chút rồi xúc tu lại tiếp tục nhào tới.
Rắc!"Cửu Công!"Đám ăn mày kêu gào đau đớn, một cái đầu lâu già nua bay lên không trung, trong đôi mắt vẫn tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
Đầu lâu còn chưa rơi xuống đất đã bị châu chấu khổng lồ ôm lấy gặm nhấm.
Sức sống của côn trùng nổi tiếng là mạnh mẽ, dù là một con côn trùng bình thường nhất đã như vậy, huống chi còn là một trong những hóa thân của Phi Thiên Hoàng Vương.
Phi Thiên Hoàng Vương dùng châu chấu bình thường để đối phó với phàm nhân.
Lại khống chế phân thân với lực lượng không đồng nhất để săn giết những nhân loại có sức phản khác, chứ không phải dùng một biển châu chấu để đổ bộ.
Hắn phát huy ưu thế số lượng đến mức cao nhất, cố gắng cắn nuốt nhiều nhân loại nhất có thể, như là một kỳ thủ lạnh lùng quan sát bàn cờ, dù nhân loại trốn trong những tòa nhà thì cũng không ngăn được châu chấu phá cửa mà vào.
Phi Hoàng Yêu Soái - phân thân mạnh nhất của Phi Thiên Hoàng Vương trực tiếp suất lĩnh đại quân châu chấu này thì đang đứng trước một cánh cửa khó phá trong phủ thành.
"Tiện nhân, tiện nhân, tiện nhân! Mau lăn ra đây cho ta!"Phi Hoàng Yêu Soái vung móng phải lên, linh quang khuấy động, gạch đá bay toán loạn.
Pháp trận của Ưng Lang Vệ sở bị xé rách ra một đường, để lại bốn vết cào khổng lồ.