Răng rắc!Cửa sổ sát đất trước mặt Hoa Thừa Lộ xuất hiện vô số vết rách, mười mấy tấm phù lục hóa thành tro tàn.
Một gương mặt nửa người nửa châu chấu xuất hiện, cách nàng còn chưa tới một trượng.
"Để xem lần này Lý Thanh Sơn tới cứu ngươi bằng cách nào!"Phi Hoàng Yêu Soái vung một quyền ra, cửa sổ sát đất hóa thành cát bụi, tất cả phù lục đều tan biến.
Ngay lúc Phi Hoàng Yêu Soái sắp phá thành, trên một sườn núi bên ngoài Thanh Hà phủ thành, đột nhiên nữ tử đứng ở đó lại biến mất không thấy, chỉ để lại từng làn gió đêm thổi qua đồi núi vang lên những tiếng động sàn sạt.
Nàng dạo bước trên đường phố hỗn loạn, tư thái của nàng khiến người ta không tự chủ mà nhớ tới hai chữ du tẩu.
Nàng nhanh nhẹn tránh né hết tất cả chướng ngại, bóng dáng của nàng dung nhập vào cảnh sắc xung quanh.
Cho dù là nhân loại hay châu chấu đều lướt qua như không thấy được nàng.
Một bầy châu chấu ngăn cản đường đi, nàng quay người đi vào một con hẻm vắng vẻ.
Đột nhiên có một con chấu chấu xông thẳng về phía nàng, sáu cái chân ôm lấy một đứa bé đang gào khóc.
"Hài tử, con của ta!"Một tiếng kêu thảm thiết gọi với theo, nữ nhân với mái tóc bù xù liều lĩnh xông ra khỏi cửa rồi đuổi theo con châu chấu kia.
Nữ tử hơi nghiêng người tránh khỏi đường đi của châu chấu.
Châu chấu mở miệng cắn phập vào người hài tử, máu tươi bắn tung tóe.
Một giọt máu dừng giữa không trung rơi vào trên gương mặt của nữ tử, như một nốt ruồi son đỏ thẫm.
Nàng nở nụ cười rồi đưa lưỡi liếm giọt máu kia, bỏ mặc sự kêu khóc trong con hẻm nhỏ lại sau lưng.
Nàng đi tới gần Ưng Lang Vệ sở, nhẹ nhàng thở một hơi, khí tức ngày càng bình lặng, động tác cũng chậm lại nhiều.
Đúng lúc nhìn thấy hùng ưng làm từ đồng đỏ ngã xuống khỏi mái nhà, phát ra một tiếng ầm vang, cuốn lên từng lớp bụi mù.
Hoa Thừa Lộ lùi về chính giữa gian phòng, đứng ngay dưới cái chuông nhỏ màu vàng kim kia.
"Tiểu bảo bối đừng sợ, ta không giết ngươi!"Phi Hoàng Yêu Soái bước vào gian phòng đi thẳng về phía nàn, lúc hắn nói chuyện, những xúc tu quanh miệng đóng mở liên hồi.
Ầm!Một chiếc chuông vàng được cấu tạo từ linh quang bao phủ lấy Hoa Thừa Lộ, tiếng chuông du dương vô cùng.
Phi Hoàng Yêu Soái đặt hai tay trên chuông vàng, tiếng chuông trở nên vặn vẹo, bề mặt chuông cũng vì thế mà hiện ra vài vết rách.
Đột nhiên hắn lại vung móng phải lên:"Đi ra cho ta!"Trong ánh mắt Hoa Thừa Lộ hiện lên vẻ kiên quyết, quanh người nàng tỏa ra hào quang chói lóa, tạo thành một đóa Thái Dương Hoa nở rộ.
"Muốn chết à? Không dễ vậy đâu.
Thứ gì vậy?"Động tác vung trảo của Phi Hoàng Yêu Soái sững lại, hắn cúi đầu nhìn xuống thì thấy một con rắn nhỏ xinh đẹp đang xuyên qua sàn nhà, cắn lấy mắt cá chân của hắn.
Kèm theo đó là một cảm giác đau đớn khôn nguôi truyền đến.
Trong bóng tối âm trầm bên ngoài tòa nhà đột nhiên ánh lên một đôi mắt, tròng mắt màu vàng kim chứa đựng con ngươi hẹp dài.
Khi đối mặt với mắt kép của Phi Hoàng Yêu Soái, trên người hắn đột nhiên xuất hiện một lớp bụi trắng, cứ như sắp hóa thành nham thạch.
"Độc Xà Địa Ngục!"Trong tiếng khè lưỡi của rắn khiến người ta rùng mình, vô số con rắn phi ra từ bóng tối, cắn lấy Phi Hoàng Yêu Soái.
"A!"Phi Hoàng Yêu Soái rống lên một tiếng, lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự đau đớn thẩm thấu vào hồn phách.
"Thừa Lộ muội muội, bây giờ còn chưa phải lúc tìm lấy cái chết.
"Tiền Dung Chỉ đi ra khỏi bóng tối, bước vào căn phòng đổ nát.
Đôi mắt rắn khiến nụ cười của nàng có chút đáng sợ.
"Tiền tỷ tỷ tới nhanh thật.
"Hoa Thừa Lộ kinh ngạc, muốn đi từ Như Ý Quận tới đây cũng tốn một khoảng thời gian khá dài.
"Thừa Lộ muội muội gặp nạn, đương nhiên ta phải tới nhanh một chút.
"Tiền Dung Chỉ âm thầm nói thêm, ngươi và tòa thành này đều là một mồi nhử thơm ngon.
"Tiện nhân muốn chết!"Cả người Phi Hoàng Yêu Soái run lên, lớp bụi trắng trên người nứt ra.
Hắn gào lên một tiếng rồi quay người đánh về phía Tiền Dung Chỉ, mạnh đến nỗi những con rắn độc quấn quanh đều không thể ngăn cản.
Con ngươi Tiền Dung Chỉ khôi phục trạng thái bình thường, từ trong hốc mắt chảy ra hai hàng huyết lệ, nàng đã bị pháp thuật phản phệ, thầm nghĩ trong lòng:"Không hổ danh là Đại Yêu Vương, ý chí thật đáng sợ, vậy mà có thể cử động được trong Độc Xà Địa Ngục!""Cẩn thận!"Hoa Thừa Lộ lớn tiếng hô lên, một tu sĩ Kim Đan bị mộ Yêu Soái côn trùng có thể phách cường hãn tiếp xúc gần thì ít khi nào có được kết quả tốt.
Nhưng thân hình của Phi Hoàng Yêu Soái đã dừng lại, trong mắt hắn còn vẻ không thể tin được mà cúi gục đầu xuống.
Tiền Dung Chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên ngực của hắn, Ba Thiên Đằng xuyên qua lớp xác ngoài cứng rắn của Phi Hoàng Yêu Soái, xâm nhập vào mỗi một ngóc ngách trong cơ thể hắn.
Tiền Dung Chỉ nhắm mắt lại để lộ ra vẻ mặt vui vẻ, lực lượng không ngừng tràn vào cơ thể của nàng, ngay cả sự đau khổ do pháp thuật phản phệ cũng đã biến mất.
Nếu như nói châu chấu tới đây vì đồ thành ăn người, thì nàng tới đây chính là vì ăn Phi Hoàng Yêu Soái.
"Ta sẽ nhớ mặt ngươi!"Phi Hoàng Yêu Soái hung tợn gào lên rồi ngã rầm xuống đất, khiến bụi mù bay tứ tung.
Nhưng thật ra hắn nhẹ hơn vẻ ngoài hắn thể hiện, cứ như chỉ còn một bộ xác không, đã mất đi tất cả khí tức sinh mệnh.