Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1631 - Chương 1641: Đừng Cười Với Ta

Chương 1641: Đừng Cười Với Ta

"Cảm ơn Tiền tỷ tỷ!"Hoa Thừa Lộ chân thành cảm ơn, thanh danh của Tiền Dung Chỉ ở Như Ý Quận rất tốt, đối xử với mọi người cũng thân thiết ôn hòa.

Nhưng sau khi trải qua Thể Hồ Quán Đỉnh thì Hoa Thừa Lộ luôn có một ý nghĩ cảnh giác đến từ bản năng đối với Tiền Dung Chỉ, cũng có thể nói là sợ hãi.

Có câu nghé con mới sinh không sợ cọp, vô tri mới có thể không sợ.

Sau khi đạt được trí tuệ do Đại Dung Thụ Vương chia sẻ, nàng có thể phân biệt được rất nhiều nguy hiểm mà người bình thường không thể phân biệt.

"Không cần khách khí.

"Tiền Dung Chỉ mỉm cười, từng con rắn nhỏ rút về trong da thịt, chui vào dưới phục sức Bạch Lang thống lĩnh.

Bỗng nhiên nàng quay đầu lại nói:"Người mà ngươi đợi đã đến rồi.

"Ầm!Một bóng đen giáng từ trên trời xuống, Lý Thanh Sơn đi ra khỏi lớp bụi mù:"Thừa Lộ, ngươi không sao chứ?""Lý đại ca, ta không sao, là Tiền tỷ tỷ đã cứu ta.

"Hoa Thừa Lộ bước lên trước mấy bước.

"Tiền Dung Chỉ!"Lý Thanh Sơn nhíu mày nhìn về phía Tiền Dung Chỉ, không ngờ rằng nàng cũng đã vượt qua thiên kiếp lần thứ hai.

"Thanh Sơn, đã lâu không gặp!"Tiền Dung Chỉ thân thiết chào hỏi, trên mặt nàng nở một nụ cười đầy nhiệt tình nhưng lại cảm thấy một luồng uy áp mãnh liệt, như bị một con mãnh hổ nhìn chằm chằm.

"Đừng cười với ta.

"Lý Thanh Sơn nói.

"Xin lỗi, ta quên mất.

"Nụ cười trên mặt Tiền Dung Chỉ cũng biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng:"Tính thế nào đây?"Hoa Thừa Lộ hơi ngơ ngác một chút, nàng chưa bao giờ thấy Lý Thanh Sơn để lộ vẻ mặt như vậy, lại tới gần Lý Thanh Sơn hơn một chút theo bản năng.

"Dễ thôi.

"Lý Thanh Sơn nhìn lướt qua thi thể của Phi Hoàng Yêu Soái trên mặt đất.

Cũng giống như nhiều năm về trước, giữa bọn hắn không cần lời cảm ơn phù phiếm, chỉ cần trao đổi lợi ích thực tế.

Lý Thanh Sơn cũng không muốn nợ ân tình của nữ nhân này.

"Đợi lát nữa rồi nói sau! Dù ta không ngại nhìn cảnh tượng này thêm một lúc.

"Tiền Dung Chỉ nhìn về phía bên ngoài tòa nhà, đêm tối ồn ào đáng sợ vẫn chưa kết thúc, rất nhiều nơi đều có ánh đuốc lấp lóe.

Đại quân châu chấu trong thành đã sụp đổ, chúng đang dựa vào bản năng cắn nuốt huyết nhục để tiến công săn thức ăn.

Lúc Phi Hoàng Yêu Soái bị đánh giết thì đã ra lệnh tất cả phân thân của mình rút lui, bỏ chạy toán loạn.

Kết quả là, Lý Thanh Sơn lại làm chúa cứu thế thêm một lần nữa.

Chỉ là lần này Tu La Tràng của hắn chỉ có thể hút đi những con châu chấu trên đường phố, phần lớn châu chấu đều đang ở trong những tòa nhà để săn giết nhân loại.

Không thể không triển khai cuộc chiến phức tạp hơn trên đường phố, dù lực lượng của Lý Thanh Sơn rất mạnh nhưng lúc này cũng không tránh khỏi việc gò bó.

Lý Thanh Sơn suy nghĩ một lát, Ân Tinh suất lĩnh một đám Atula từ trên trời giáng xuống bắt đầu một cuộc tra giết toàn thành.

Lúc này mới xem như ngăn được sự tàn sát điên cuồn của châu chấu, sau đó mọi người lại phái cứu viện tới, Thu Hải Đường cũng vội vàng chạy đến.

Mọi người bận rộn tới tờ mờ sáng mới dọn sạch được châu chấu trong thành, xác châu chấu chất đống như núi.

Thu Hải Đường và Lý Thanh Sơn giữ khoảng cách với nhau, bắt đầu chủ trì trùng kiến đại trận thủ thành, chắc chắn không thể tùy tiện rời đi.

Lý Thanh Sơn nhìn về phía đông, mặt trời sắp xuất hiện, hắn không khỏi nghiến răng nghiến lợi, một đêm này đáng lẽ ra không nên như vậy.

Hắn quyết định về Liên Nhạc Sơn trước, để Tiểu An dùng Thí Phật Kiếm chém những phân thân đáng chết của Phi Thiên Hoàng Vương này.

Nào ngờ lại bị Tiền Dung Chỉ chặn đường, hắn không nhịn được mà nói:"Có yêu cầu gì mau nói đi!""Tiểu An về rồi đúng không, ta muốn gặp nàng.

"Ánh ban mai chiếu lên bộ bạch y của Tiền Dung Chỉ, dù nàng đã từ bỏ mị hoặc thuật từ lâu nhưng lại tự có một loại hào quang mới, hơn nữa nó còn tuyệt vời hơn bao giờ hết.

“Ngươi muốn làm gì thế?”Lý Thanh Sơn hơi bất ngờ.

“Ngươi cảm thấy ta có thể làm gì được?”Tiền Dung Chỉ hỏi ngược lại, dù làm bất cứ việc gì thì nàng cũng đều có mục đích rõ ràng, nhưng giờ phút này trong lòng lại hơi mờ mịt, chỉ muốn gặp chứ cũng chẳng biết vì sao.

“Ngươi có biết ngươi vừa lãng phí một cơ hội như nào không? Chẳng bằng cứ đơn giản hóa đi, nói xem ngươi muốn cái gì.

”Lý Thanh Sơn nói.

“Ta cũng không thiếu cơ hội như này, nếu ngươi từ chối thì coi như ta chưa từng nói gì.

”Tiền Dung Chỉ đáp.

“Ngươi muốn gặp nàng, nhưng chưa chắc nàng đã muốn gặp ngươi.

”“Vậy mong ngươi nhắn lại với nàng một tiếng, bất kể nàng có muốn gặp ta hay không thì chúng ta cũng đều hết nợ.

”Lý Thanh Sơn liếc mắt nhìn Tiền Dung Chỉ một cái thật sâu, sau đó gật đầu nói:“Được, ta sẽ chuyển lời đến nàng.

”“Đa tạ, ta sẽ chờ nàng ở Bách Gia kinh viện, tiện thể trông coi nữ nhân của ngươi giúp ngươi.

”Vì đề phòng Phi Thiên Hoàng Vương quay trở lại lần nữa, nàng phải ở lại Thanh Hà phủ một quãng thời gian, chờ đại trận thủ thành được hoàn thành lần nữa.

“Nếu ngươi đã nói như vậy mà còn để nàng gặp bất trắc gì thì đừng trách ta khởi binh hỏi tội.

”Lý Thanh Sơn nói xong thì phá không mà đi, trở lại Thanh Tiểu động phủ ở Liên Nhạc sơn mạch.

Tiểu An còn thấy kỳ lạ vì sao hắn lại trở về nhanh như vậy thì nghe Lý Thanh Sơn kể lại chuyện đã xảy ra:“Bất kể là thực lực hay là mưu lược thì Phi Thiên Hoàng Vương này đều là lựa chọn tốt nhất, chẳng trách nạn châu chấu lại kéo dài lâu như vậy.

Bình Luận (0)
Comment