Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1634 - Chương 1644: Không Sai Thì Hối Thế Nào?

Chương 1644: Không Sai Thì Hối Thế Nào?

Nhưng mà vị cường giả ma tộc sáng tạo ra Trấn Ma Đồ Lục kia tuyệt đối không thể Ma Tâm Vô Hối, bằng không thì còn sáng tạo công pháp cái rắm, đàng hoàng làm “nghề nghiệp” ma tộc rất có tiền đồ kia không phải là được rồi sao.

Cái này cũng tương đương như một tác phẩm văn chương, độc giả không chỉ không hiểu ý đồ của tác giả, mà thậm chí trực tiếp nghĩ ngược lại, từ đó rất khó đặt tình cảm của mình vào, chỉ đành bỏ không đọc nữa, cố gắng đọc một lần nhưng cũng không đạt được ý nghĩa tinh túy trong đó.

Công pháp càng mạnh thì tương đương với độ khó của tác phẩm văn chương càng lớn, muốn hiểu được ý nghĩa tinh túy trong đó thì cần có ngộ tính càng cao, hoặc là có tâm ý tương thông với tác giả.

Trong tu hành đạo không thiếu chuyện như vậy, một tiểu tu sĩ có ngộ tính thường thường hoặc thậm chí tư chất đần độn, nhưng sau khi đạt được một công pháp mạnh thì đột nhiên một bước lên trời, việc này không chỉ do công pháp lợi hại mà còn do độc giả và tác giả có cùng tần số.

Đây cũng là lý do vì sao hậu nhân tu hành một môn công pháp khó mà đạt được trình độ của người tạo ra công pháp đó, vì không có bất kỳ ai có tính tình và cảnh ngộ hoàn toàn tương đồng.

Nhưng Lý Thanh Sơn vừa không có ngộ tính như Tiểu An để cưỡng chế lĩnh hội Trấn Ma Đồ Lục, mà cũng không thể thay đổi tâm tình của mình để đạt được cùng tần số với vị cường giả ma tộc kia, lại càng không thể từ bỏ Trấn Ma Đồ Lục, nên chỉ đành sa vào trong một loại bình cảnh đặc thù.

Hắn lại lấy Tu La tràng ra rồi bước vào trong, khi đi đến một vùng đất trời rộng lớn hơn thì hắn quát khẽ một tiếng:“Trấn ma!”Ào ào ào! Từng chiếc xiềng xích trấn ma bay ra quấn chặt quanh người hắn.

“Vẫn chưa đủ!”Ầm! Trấn Ma tháp từ trên trời giáng xuống và đè hắn ở bên dưới, khóa nhốt hắn lại, gần như không thể động đậy.

Trấn Ma Đồ Lục trước hết sẽ trấn áp ma tâm của chính mình, thứ giúp tránh thoát được xiềng xích, phá vỡ được tháp cao cũng không phải sức mạnh và thần thông, mà là sự giác ngộ ở trong lòng.

Chỉ có sự giác ngộ chân chính mới giúp hắn tu thành Trấn Ma Đồ Lục.

Thời gian vội trôi qua, từng viên khô cốt niệm châu niệm của Tiểu An cô đọng mà thành, dĩ nhiên đã đột phá số lượng ban đầu, bước vào một cảnh giới cao hơn.

Trấn Ma tháp lẳng lặng đứng giữa vùng đất màu máu tựa như ngọn núi sừng sững, chỉ hơi rung đã phát ra tiếng vang ầm ầm.

Lý Thanh Sơn đổ mồ hôi như mưa dưới sự ràng buộc của xiềng xích, ra sức khua múa! Hắn cắn chặt hàm răng, khuôn mặt đầy vẻ dữ tợn, động tác không chút thay đổi nhưng sự giác ngộ mà hắn tìm kiếm lại trì trệ mãi không tới.

“Ma Tâm Sơ Hối.

Ma Tâm Sơ Hối.

Ma Tâm Sơ Hối…”Trong lòng cứ nhẩm đi nhẩm lại, cuối cùng biến thành một câu chửi bậy:“Ta hối hận con bà nhà ngươi!”Hắn cũng không cảm thấy mình cần phải hối hận điều gì, điều đó không có nghĩa là hắn lợi hại đến mức nào, chỉ là vì hắn không xuất thân từ ma tộc, bản thân có nhân tính bình thường, nên không cần chiến đấu chống lại bản năng bẩm sinh của mình giống vị cường giả ma tộc kia.

Bình ổn tâm trạng rồi ngẫm lại thì loại chống cự này thực sự là chống lại chính mình, giống như Thôn Hỏa nhân nhất định phải chuyển sang tu công pháp hệ Thủy vậy, ngay cả hắn cũng không thể không nói một câu khâm phục!”“Sư phụ của ta cũng là nhân loại, không chỉ có huyết thống thuần khiết hơn ta, mà e rằng nhân tính cũng tốt hơn nhiều, vậy hắn điều chỉnh như thế nào?”Lý Thanh Sơn lầm bầm lầu bầu, hắn biết Bất Nộ tăng đột phá thiên kiếp thứ ba nhờ Trấn Ma Đồ Lục, nên mới cảm thấy không thể hiểu nổi.

“Thanh Sơn, Bất Nộ tăng một lòng hướng về Phật, lại ghét cái ác như kẻ thù, sau đó lại lạc mất bản tâm trong sát phạt, đợi khi tỉnh ngộ lại thì không chỉ hận ngoại địch mà còn tràn ngập sát ý và ác ý đối với bản thân mình, tự nhiên cũng vì thế mà cảm thấy hối hận.

”Giọng nói của Tiểu An bỗng nhiên vang lên.

“Thì ra là như vậy, thế coi như xong xuôi rồi!”Lý Thanh Sơn nhếch một bên miệng, cường giả ma tộc muốn có nhân tính, Bất Nộ tăng muốn làm cao tăng đại đức, họ đều vì chạy theo thứ cao xa hơn mà hối hận về các loại ma niệm ở trong lòng.

Nhưng hắn chỉ là một phàm nhân mà thôi, có yêu có hận, có tình có dục, thiện ác hòa làm một, thần ma cùng tồn tại.

Tuy rằng thích kiểu muốn làm gì thì làm, nhưng cũng tự có một bộ nguyên tắc, dù những hành vi từ trước tới nay không thể nói là không thẹn với lương tâm, nhưng cũng tự nhân là làm hết sức, tự mình cảm thấy hài lòng, vì thế có thể nói là không hối hận.

Nhưng nếu không hối hận thì cần gì phải trấn ma!Chẳng lẽ đây là một con đường chết?Mua dây buộc mình.

Lý Thanh Sơn lập tức nghĩ đến câu này, sau đó ngồi dưới Trấn Ma tháp nghĩ ba ngày ba đêm mà cũng không nghĩ ra biện pháp gì.

Tiểu An cũng chẳng biết phải làm sao, trừ khi vứt bỏ Trấn Ma Đồ Lục, đổi một loại công pháp khác để tu hành, bằng không gieo một hạt giống khác thì sao có hi vọng đạt được kết quả tương tự đây!Vào ngày thứ tư, trấn ma xiềng xích vang rền một trận, Lý Thanh Sơn đứng dậy, không nhịn được mà nói:“Mặc kệ! Lẽ nào không thông hiểu được Trấn Ma Đồ Lục này thì ta không thể đột phá, không thể thành Ma vương sao?”Lý Thanh Sơn lấy một cái ma tâm ra, những viên ma tâm óng ánh long lanh này ẩn chứa ma lực bàng bạc, đó chính là những chiến lợi phẩm mà hắn đạt được khi càn quét quần ma ở Nam Cương - Ma Vương Chi Tâm.

Bình Luận (0)
Comment