"Đúng vậy, trong trận quyết đấu không được có bất cứ vật ngoài thân nào, chiếc nhẫn Tu Di này sẽ giao cho trọng tài bảo quản, người chiến thắng sẽ có tất cả.
Thế nào, tiền đặt cược này cao hơn nhiều so với Tu La Tràng đấy.
" Tự Khánh sợ rằng Lý Thanh Sơn sẽ nuốt lời nên đã thêm một con mồi nữa.
"Được!" Lý Thanh Sơn đã hạ quyết tâm: "Tự Khánh ơi là Tự Khánh, nếu ngươi chết thì cũng đừng trách ta!"Khi thấy Lý Thanh Sơn đồng ý, đột nhiên trong lòng Tự Khánh cảm thấy bấy an, dường như hắn đã đoán sai điều gì đó, nhưng lập tức kìm nén lại cảm giác bất an này, hắn không hề có bất kỳ lí do nào để thất bại.
"Đại Tướng Quân Vương, ta mượn Tu La Tràng của ngươi!""Mời hai vị giao nhẫn Tu Di và tất cả những đồ vật trên người ra.
” Nhạc Vũ Dương lấy ra một cái Tu La Tràng, những hoa văn trên đó quả nhiên khác hắn so với Tu La Tràng của Lý Thanh Sơn, nhưng huyết khí lại nồng nặc hơn.
"Nhạn Ảnh, ngươi làm trọng tài cho bọn ta.
" Tự Khánh nói với Cố Nhạn Ảnh.
“Chuyện này phải cần được sự đồng ý của hai bên.
”Nhạc Vũ Dương cụp mí mắt xuống, hắn là chủ nhân của Tu La Tràng, theo lễ thường sẽ làm trọng tài phân xử, Tự Khánh làm như vậy rõ ràng là không tin tưởng hắn.
Cố Nhạn Ảnh gật đầu, nàng nói với Lý Thanh Sơn:”Có được không?""Được.
"Hai chiếc nhẫn Tu Di rơi vào lòng bàn tay của Cố Nhạn Ảnh, nàng nắm chặt tay: "Tuy đây là trận tử chiến, nhưng ta khuyên hai vị nên khoan dung.
"Tự Khánh nghĩ rằng Cố Nhạn Ảnh đang nói với hắn nên chỉ cười lạnh một cái rồi không bình luận gì.
“Từ trước đến nay ta vẫn luôn khoan dung cho người đang được khoan dung.
” Lý Thanh Sơn khẽ cười nói, không thể khoan dung, tuyệt đối không thể khoan dung.
Nói xong, họ liền bước một bước vào trong Tu La Tràng, vòng xoáy màu máu quen thuộc, bên trong tràn ngập mùi tanh của máu, tất cả những cảnh vật đều nhuốm một màu đỏ.
Địa hình trong đó cũng tương đối đơn giản, rất nhiều dãy núi liên nhấp ngô trập trùng, một đỉnh núi cao chót vót đứng cô độc, được bao quanh bởi những ngọn núi khác, và trong đó có một khoảng đất trống cực kì lớn.
Lý Thanh Sơn và Tự Khánh đứng song song với nhau trong khoảng đất trống.
Ngay sau đó, Bất Nộ Tăng và những người khác đứng trên định núi cao nhất và nhìn xuống trận chiến.
"Nhạc Vũ Dương, họ là ai?"Với một tia sáng màu đỏ chợt lóe lên, một người đàn ông với mái tóc rối bù xuất hiện trên đỉnh núi, không ngừng kêu tên Nhạc Vũ Dương, khí chất phát ra từ trên người hắn là khí chất của một vị A La Tu Vương.
“Một người sống và một người chết!” Nhạc Vũ Dương nói.
"Đấu sinh tử! Thú vị!" A Tu La Vương nói.
"Ngươi cảm thấy ai sẽ thắng?" Nhạc Vũ Dương hỏi:“Còn có trận quyết đấu mà ngươi không nắm chắc sao?”A Tu La Vương có chút kinh ngạc, ánh mắt cụp xuống.
“Nếu muốn ta cược thì ta sẽ đặt cho tên tiểu tử bên phải.
”Nhạc Vũ Dương khẽ giật mình, người bên phải là Lý Thanh Sơn, hắn trầm giọng nói: "Hắn còn chưa trải qua 3 lần Thiên Kiếp.
""Cái gì, không lẽ ta nhìn lầm sao?" A Tu La Vương không biết gì về Lý Thanh Sơn, chỉ dựa vào bản năng của một người tham gia chiến đấu để phán đoán, hắn nhìn thật sâu vào Lý Thanh Sơn: "Hơi thở của hắn không lộ ra, sao ngươi biết hắn chưa trải qua lần Thiên Kiếp thứ ba? Ta cảm thấy hắn còn khó đối phó hơn tiểu tử bên trái, nói không chừng là ngươi nhìn nhầm rồi.
"Nhạc Vũ Dương muốn phủ nhận, nhưng thật khó để nghi ngờ trực giác của A Tu La Vương về một trận chiến, chẳng lẽ là mình sai sao?"Lý Thanh Sơn, ngươi có thủ đoạn gì thì cứ mặc sức phát huy! Ta muốn xem ngươi lấy tự tin ở đâu mà dám quyết chiến với ta, nghe nói thứ ngươi luyện là Trấn Ma Đồ Lục thất truyền của thiền viện Thiên Long, để ta xem có gì đặc sắc!”"Chiều theo ý ngươi!"Lý Thanh Sơn dỡ bỏ sự trấn áp của ma tâm, chỉ trong nháy mắt, một luồng ma khí phóng thẳng lên trời, giống như thủy triều từ bốn phương tám hướng điên cuồng lao tới.
Mặc dù vẫn chưa đủ thời gian để mài giũa "chất ", nhưng từ góc độ về " lượng" mà nói thì hiệu quả thực sự đáng kinh ngạc.
Tự Khánh sững sờ và không thể tin được.
"Ma Vương!"Con ngươi của Nhạc Vũ Dương co rụt lại, chỉ thấy đôi mắt của Lý Thanh Sơn đỏ sẫm trong ma khí cuồn cuộn giống như vì sao mờ trong đêm, trên người hiện lên những hoa văn ma quỷ thần bí.
Hắn đột nhiên thông suốt, chỉ là một tu sĩ Kim Đan mà có thể bình tĩnh giết chết Phi Hoàng Yêu Soái giữa nạn châu chấu hòanh hành thì hắn nhất định không chỉ dựa vào Tu La Tràng.
Nhưng mà, chuyện này làm sao có thể, hắn mới bao nhiêu tuổi? !Bất Nộ Tăng sửng sốt một lúc, sau đó phá lên cười, người đệ tử này luôn khiến hắn ngạc nhiên.
“Ba lần Thiên Kiếp, hắn sống sót qua ba lần Thiên Kiếp!” Nhạc Binh lẩm bẩm, hắn nhớ tới lúc mình ở Nhạc Sơn, còn nói muốn cùng tỷ thí với Lý Thanh Sơn, bây giờ nghĩ lại cảm thấy thật nực cười.
“Lý Thanh Sơn à Lý Thanh Sơn, hóa ra ta còn đánh giá thấp ngươi rồi.
” Hàn An Quân lại liếc nhìn Hàn Quỳnh Chi, nhìn thấy vẻ mặt nàng có vẻ yên tâm, liền không kìm nổi mà thở dài.
"Ngươi cho rằng chỉ dựa vào thứ này mà có thể đánh bại ta sao?" Tự Khánh vừa rồi vừa kinh ngạc bây giờ đã lấy lại được bình tĩnh, gầm lên một tiếng rồi hóa thành một con hắc long, lao về hướng Lý Thanh Sơn.