"Không có điều kiện gì hết, ngươi không thể lấy Tu La Tràng này đi được!" Lý Thanh Sơn bác bỏ.
"Lý Thanh Sơn, sao ngươi không nhìn lai thân phận của mình đi, đây là có chỗ cho ngươi lên tiếng sao?” Tự Khánh giận tím mặt vì nhiều lần bị thống lĩnh Bạch Ưng khiêu khích, sự nhẫn nại của hắn đã đạt đến đỉnh điểm.
"Ta thấy ngươi cũng không có ý định giảng hòa, chi bằng chúng ta đánh một trận, ai thắng thì Tu La Tràng sẽ thuộc về người đó!”Lý Thanh Sơn nói.
“Đánh cái gì?” Tự Khánh hỏi.
"Không phải ngươi thích quyết đấu sao, vậy chúng ta quyết đấu một trận!""Ngươi muốn để sư phụ của mình quyết đấu với ta sao.
Quả thật là một đồ đệ tốt!" Tự Khánh cười lạnh nói.
Nhạc Vũ Dương nhíu mày, có vẻ rất khinh thường Lý Thanh Sơn, chẳng lẽ hắn chỉ vì hiếu thắng mà muốn dựa vào sự giúp đỡ của người khác sao?Bất Nộ Tăng lại không nghĩ như vậy, hắn hiểu rõ sự cao ngạo và tự lập của Lý Thanh Sơn, người như hắn chắc chắn sẽ không chấp nhận sự bảo vệ của bất cứ ai, huống chi là để sư phụ thay mình chiến đấu.
"Không, là ta và ngươi quyết chiến!" Hai mắt Lý Thanh Sơn sáng ngời nhìn thẳng vào Tự Khánh.
Ngay sau những lời này, ngoài Cố Nhạn Ảnh ra thì ai nấy cũng đều sửng sốt, họ hoài nghi bản thân có phải là đang nghe nhầm hay không.
Tự Khánh không chỉ có tu vi của ba lần Thiên Kiếp, mà còn là - một trong của hoàng gia, thực lực vượt xa so với tu sĩ Nguyên Anh bình thường.
"Thanh Sơn, đừng kích động!"Bất Nộ Tăng cười khổ trong lòng, đây mới là tính cách thật sự của Lý Thanh Sơn.
Nghịch đồ ơi là nghịch đồ, chi bằng ngươi để cho sư phụ ra tay đi! Nhạc Vũ Dương từ khinh thường trở thành kinh ngạc, cuối cùng không thể không thừa nhận rằng bản thân thật sự không thể nhìn thấu được con người Lý Thanh Sơn! "Sư phụ, ta tự biết chừng mực, ở Nam Cương ta còn được gọi là” Dã Nhân Vương!” Lý Thanh Sơn cười nói.
"Dã Nhân Vương, lẽ nào hắn.
không, chuyện này không thể nào!"Khi Tự Khánh nghĩ về điều đó thì lập tức tự phủ nhận những suy nghĩ khó tin này của mình.
Hắn thân là một hoàng tử, là người có thiên phú thuận lợi nhất, có tài nguyên tốt nhất, cũng là người có công pháp mạnh nhất, nhưng cũng phải mất ba trăm năm mới đtạ được điều này, chỉ từ lần Thiên Kiếp thứ hai đến lần Thiên Kiếp thứ ba mà đã mất một trăm năm.
Dựa vào xuất thân của Lý Thanh Sơn mà ở tuổi này đã có thể trở thành thống lĩnh Bạch Ưng đã là một kỳ tích rồi, nếu có thể trải qua lần Thiên Kiếp thứ hai cũng chỉ có thể sống sót được tầm hai mươi đến ba mươi năm, căn bản không thể trải qua lần Thiên Kiếp thứ ba.
Hừ, cái gọi là "Dã Nhân Vương” tuyệt đối chỉ là hư danh, cái gì mà Dã Nhân Vương, Dã Nhân Vương với Dã Nhân thì có khác nhau là mấy, đúng là ở nơi hoang vu thế này nói không sợ bị người khác chê cười! Cũng không thể trách khi Tự Khánh có những suy nghĩ như vậy, hơn nữa cũng chỉ có hắn mà tất cả những người có mặt ở đó, ngoại trừ Cố Nhạn Ảnh thì ai nấy cũng đều không ngờ hắn đã trải qua lần Thiên Kiếp thứ ba, điều này không liên quan gì đến trí tuệ mà chỉ là lễ thường mà thôi.
"Thế nào, sợ rồi sao? Thái tử điện hạ!"Tên khốn vô kiêm sỉ, còn dám phô trương thanh thế!Trong lòng Tự Khánh tin vào nhận định của bản thân, hắn cảm thấy nhục nhã vì sự do dự lúc này, liền đắc ý nói: "Quyết đấu với ngươi là một sự nhục nhã đối với ta, nhưng nể mặt thiền viện Thiên Long ta sẽ cho ngươi một cơ hội.
"Lý Thanh Sơn cười thầm trong lòng, cuối cùng thì con mồi cũng cắn câu, cá đã nhảy lên bờ.
"Nếu ngươi đã muốn có Tu La Tràng như vậy thì cũng nên lấy ra cái gì đó tương đương giá trị để làm tiền đặt cược chứ, nếu không trận quyết đấu này không thể tiến hành được.
"“Không cần phiền phức như vậy, ta còn có một điều kiện.
” Trong mắt Tự Khánh chợt lóe lên một tia sắc bén.
“Điều kiện gì?” Lý Thanh Sơn hỏi.
"Ta muốn đấu với ngươi một trận “tử chiến”, trước khi chưa phân ai chết ai sống thì không ai được nhúng tay vào.
” Tự Khánh không hề che giấu ý định giết người của mình.
"A Khánh, chuyện này không ổn đâu!”Cố Nhạn Ảnh khuyên nhủ.
“Nhạn Ảnh, chuyện này không liên quan đến ngươi!” Tự Khánh nghiêm túc nói, hắn cho rằng Cố Nhạn Ảnh là đang thiên vị Lý Thanh Sơn.
Cố Nhạn Ảnh lắc đầu, sao cứ phải tự làm khổ mình như vậy cơ chứ!Lý Thanh Sơn cúi đầu, giả vờ do dự để che giấu sự kinh ngạc trong lòng, hắn không ngờ lại có chuyện tốt như vậy!Vốn dĩ với thân phận của Tự Khánh, nếu giết chết hắn sẽ tự rước lấy vô số phiền phức, vì vậy nên những kế hoạch ở Thanh Châu đều bị phá vỡ.
Cho nên Lý Thanh Sơn vẫn còn đang cân nhắc có nên giết hắn hay không, nhưng không ngờ rằng hắn lại đưa ra điều kiện khiến người ta thích thú như vậy.
“Cái gì, sợ sao?”Tự Khánh càng tin rằng những lời của Lý Thanh Sơn vừa rồi chỉ là đang lừa bịp mà thôi.
"Ừm, ta nhớ mang máng là quyết đấu thì chỉ dựa vào thực lực của bản thân mà thôi?” Lý Thanh Sơn thăm dò hỏi, giống như định quay xe trước khi lâm trận, nhưng thực ra ý định giết người trong lòng đã quyết, hắn âm thầm nói: "Hắn thân là một thái tử thì chắc chắn trên người có rất nhiều đồ vật để bảo vệ tính mạng, nếu như chỉ là một trận đánh nhau bình thường thì chưa chắc mình đã có thể giết được hắn.