Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1642 - Chương 1652: Tào Tháo Đến

Chương 1652: Tào Tháo Đến

Một nam tử đội vương miện vàng và áo choàng rồng màu vàng nhạt nhìn xuống phía dưới Hàn phủ, trên người hắn lộ ra vẻ vì đó hơi hoang mang nhưng lại rất cao quý, nó dung hòa vào giọng nói khí chất của hắn.

Mà bên cạnh hắn lại có một nữ nhân mặc đồ trắng đang đứng khoanh tay, trong tay nàng cầm một cây quạt xếp bằng ngọc, trên mặt hiện lên nụ cười nửa miệng, tóc buộc kiểu đuôi ngựa đơn giản, không có vẻ vênh váo hung hăng như tên nam tử kia, nhưng lại mang trong mình phóng thái tự nhiên và duyên dáng riêng.

“Tự Khánh, đã lâu không gặp!” Lý Thanh Sơn đi ra ngoài đại điện, rồi dừng lại một chút: “Còn có cả Cố thống lĩnh.

” Nhiều năm không gặp, quả nhiên nàng cũng đã trải qua ba lần Thiên Kiếp nên phong thái cũng hơn xưa rất nhiều.

"Lý thống lĩnh, tứ thái tử muốn tìm ngươi, nên ta mới dẫn hắn tới đây, ngươi đừng trách ta!”Cố Nhạn Ảnh mỉm cười nói.

“Không đâu, ta cảm ơn ngươi còn không kịp nữa ấy chứ.

” Lý Thanh Sơn cười hỏi: “Không biết tứ thái tử tìm ta có việc gì?”Tự Khánh nhìn thấy Bất Nộ Tăng và Nhạc Vũ Dương đang đứng sau lưng Lý Thanh Sơn liền kiềm chết ý định giết người của mình, thẳng thắn nói: "Giao Tu La Tràng ra đây thì ân oán giữa chúng ta coi như xóa bỏ, nếu không thì.

"Mặc dù đã rất kiềm chết nhưng thậm chí càng lọ rõ ý đồ uy hiếp hơn.

"Chúng ta có ân oán gì? Lúc đó chẳng phải ngươi tự nhận thua sao?" Lý Thanh Sơn quay người, lấy lại Tu La Tràng từ tay Nhạc Vũ Dương rồi tùy ý ném một cái, điều này lập tức thu hút sự chút ý của Tự Khánh, hắn buột miệng nói:“Tu La Tràng của ta!” "Sai rồi, đó là Tu La Tràng của ta.

" Lý Thanh Sơn đính chính lại.

"Lý Thanh Sơn, Tu La Tràng của ngươi từ đâu mà có?" Tự Khánh chất vấn.

"Ta nhặt được ở ven đường, ngươi quản được sao? Cổ nhân có câu nói, ai nhặt được thì là của người đó!" Lý Thanh Sơn lười không muốn giải thích.

"Lý Thanh Sơn!"Tự Khánh nghiến răng nghiến lợi nói, trong lồng ngực hừng hực tức giận, từ sau khi hắn trải qua ba lần Thiên Kiếp, từ một hoàng tử bình thưởng trở thành hoàng tử của Đại Hạ thì không có người nào dám nói như vậy với hắn.

Nếu không phải Bất Nộ Tăng đang ở đây thì hắn nhất định sẽ giết Lý Thanh Sơn tại chỗ.

"Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ta đếm đến ba, nếu ngươi trả lại Tu La Tràng cho ta thì ta có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, một!"“Hai!” Lý Thanh Sơn cười nói.

"Ba! Tứ thái tử có điều gì muốn nói thì có thể xuống đây hẵng nói, nếu đệ tử của ra có chỗ nào đắc tội, ngươi cũng phải nhẫn nại một chút! Người làm sư phụ như ta cũng phải chịu đựng tính khí của hắn nữa là.

”Bất Nộ Tăng vỗ vai Lý Thanh Sơn cười ha ha.

Trong lòng Lý Thanh Sơn cảm thấy vô cùng ấm áp, Bất Nộ Tăng nói sẽ bảo vệ hắn thì tuyệt đối không phải nói suông.

“Bất Nộ Đại sư đang bao che cho đệ tử của mình làm điều sai trái sao?”Tự Khánh nói.

"Bao che làm điều sai trái! Đệ tử của ta sai ở đâu ? Dù hắn ngông cuồng vô lễ, kiêu ngạo ngu dốt, thì vẫn tốt hơn những người chỉ vì sự ích kỷ của bản thân mà giết người vô tội!" Bất Nộ Tăng nói.

"Ngươi!" Sắc mặt của Tự Khánh tím tái, nhưng thế lực của thiền viện Thiên Long rất ghê gớm, lại còn thân thiết với phủ Sở Vương, hắn không thể vì một câu châm chọc mà trở mặt, hơn nữa có trở mặt thì cũng chưa chắc đã là đối thủ.

“A Khánh, chúng ta đi xuống đi, có chuyện gì có thể từ từ nói.

” Cố Nhạn Ảnh nói với Tự Khánh.

"Nhạn Ảnh, lần này ngươi quyết định đưa ta đến đây là vì không muốn hắn chết.

”Tự Khánh nói ra những lời trong lòng nàng.

"Có lẽ vậy!" Cố Nhạn Ảnh không phủ nhận nhưng cũng không đồng tình.

"Lý Thanh Sơn, ta thừa nhận so với những phế phẩm bình thường thì ngươi mạnh hơn rất nhiều, nên ta khuyên ngươi không nên mắc sai lầm, cũng đừng vì những vật ngoài thân mà hủy hoại tiền đồ xán lạn của bản thân!"Ngay cả khi bây giờ Tự Khánh đang đứng trước mặt Lý Thanh Sơn thì hắn vẫn tỏ thái độ vô cùng trịch thượng.

“Tiền đồ của đồ của ta không phải là thứ ai muốn hủy hoại là hủy hoại được, cho dù đó là thái tử đi nữa!” Lý Thanh Sơn nghịch nghịch Tu La Tràng, tuyệt nhiên không đếm xỉa gì đến sự uy hiếp của Tự Khánh.

" Bất Nộ Đại sư, Tu La Tràng này không phải thuộc sở hữu của một mình ta, mà nó là đồ vật của hoàng gia, đương nhiên là phải thu hồi, chẳng lẽ thiền viện Thiên Long thật sự sẽ vì tên này mà trở thành kẻ thù của Đại Hạ hay sao?” Tự Khánh bị Lý Thanh Sơn chọc giận tím người, liền nói với Bất Nộ Tăng.

"Ngươi chỉ là một thái tử, chưa đủ quyền hạn để đại diện cho cả Đại Hạ, Tu La Tràng này thấm đẫm máu của những tu sĩ ở Thanh Châu, vậy mà ngươi muốn dễ dàng lấy đi như thế, ta cảm thấy không đơn giản như vậy đâu!" Bất Nộ Tăng không nhân nhượng nhưng cũng không quá cứng rắn đáp trả.

"Nói đi nói lại cũng là muốn có chút lợt ích, được, ra điều kiện đi!"Tự Khánh khinh thường nói, hắn chú ý tới màu máu đậm đặc trên Tu La Tràng, rõ ràng là Tu La Tràng bây giờ đã mạnh hơn lúc hắn vừa luyện xong rất nhiều, nên hắn cũng không ngại phải trả giá, còn mối thù này tương lai sẽ phục thù sau, quân tử trả thù mười năm chưa muộn.

Bình Luận (0)
Comment