"Chuyện này ta cũng không rõ lắm nhưng như vậy thì sao?”Lý Thanh Sơn nói.
"Ngươi cũng biết hoàng tử Tự Khánh cũng đã vượt qua ba lần thiên kiếp trở thành Tam thái tử của Đại Hạ.
Chuyện của Tu La Tràng rất nhanh sẽ truyền vào trong tai hắn.
Ta nghe nói hắn vốn có thù oán với ngươi, nếu hắn biết được Tu La Tràng thất lạc rơi vào trong tay ngươi thì.
”“Chỉ sợ sẽ lập tức tìm tới gây phiền phức cho ta.
”Ánh mắt Lý Thanh Sơn hơi sáng lên.
Mối thù của Lý Thanh Sơn đối với con rùa Tự Khánh kia vô cùng sâu sắc, nhưng để nói phải đặc biệt đến Long Châu báo thù thì quá phiền phúc, còn nếu là do hắn vượt ngàn dặm xa xôi đến tận cửa chịu đòn thì còn gì bằng.
"Ngươi không lo lắng sao?"Nhạc Vũ Dương vốn cho rằng khi nói ra những lời này thì dù Lý Thanh Sơn không "sợ đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu" thì cũng “mặt tối sầm lại”, còn thái độ này của hắn thật khiến người ta bất ngờ, có thể nói kể từ khi gặp mặt người đàn ông này luôn làm cho hắn phải “ngạc nhiên”.
Lý Thanh Sơn nói: “Lo lắng, sao lại không lo lắng, nhưng ta lại lo là hắn không tới.
” "Sư phụ, ta phải làm sao bây giờ?"Hàn Quỳnh Chi lo lắng nói, nếu bị một đại tu sĩ coi là kẻ thì thì chẳng nói làm gì, đằng này lại là hoàng tử của Đại Hạ.
Thời gian Tự Khánh làm Như Ý Hậu tuy không dài, nhưng đã bị bản tính tàn bạo của Như Ý ăn sâu vào trong máu.
"Cách đơn giản nhất là đồ của ai thì trả lại cho chủ nhân của nó, nếu không Tự Khánh nhất định sẽ không bỏ qua đâu.
Dù sao thì đây cũng là đồ do hắn luyện ra, đây là sự thật không thể chối bỏ, hơn nữa Đại Dung Thụ Vương mà ngươi nhắc đến bây giờ đang là kẻ thù của Đại Hạ, nếu ngươi nói ra thì sẽ khiến cho người khác biết điểm yếu để bắt bẻ.
”Nhạc Vũ Dương nghiêm mặt, hắn vẫn chưa quen với thái độ “bất kính với trưởng bối” của Lý Thanh Sơn.
“Tướng quân có ý tốt, Lý Thanh Sơn vô cùng cảm kích, nhưng nếu bảo ta vô duyên vô cớ giao Tu La Tràng ra thì e là không thể được.
” Lý Thanh Sơn lắc đầu cười nói.
"Còn có một cách khác, ngươi đem Tu Ta Trường giao cho ta, coi như là ta cho ngươi mượn dùng, mọi chỉ trích của Tự Khánh ta sẽ đứng ra gánh chịu.
"Nhạc Vũ Dương vỗ vỗ vào Tu La Tràng trong tay, thể hiện mục tiêu thật sự của hắn, dự vào thân phận “ Đại Tướng Quân Vương” của hắn cũng đủ để chống lại vị thái tử này của Đại Hạ.
"Ngươi yên tâm, Nhạc Vũ Dương ta không phải là loại người cậy mạnh bắt nạt yếu, càng không phải người lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn để kiếm lợi, ta sẽ bù đắp đầy đủ cho ngươi, có thể mời su phụ của ngươi đến đây làm chứng.
"Nếu Lý Thanh Sơn thật sự chỉ là một tu sĩ Kim Đan, thì không phải bàn cãi, đây rõ ràng là cách giải quyết tốt nhất.
Nhưng dù hắn muốn dụ Tự Khánh đến đi chăng nữa cũng sẽ không mang Tu La Tràng ra để dụ, còn chưa đến nói đến giá trị của Tu La Tràng đối với Lý Thanh Sơn thì Nhạc Vũ Dương căn bản không cách nào có thể bù đắp được.
"Còn có cách nào khác sao?"“Vậy ta phải hỏi sư phụ ngươi.
” Nhạc Vũ Dương tin rằng cuối cùng Lý Thanh Sơn sẽ chấp nhận lời đề nghị này của hắn.
"Những lời mà Nhạc đạo hữu nói cũng là một cách giải quyết rất hay, nhưng nếu ngươi thực sự không muốn từ bỏ Tu La Tràng thì hãy quay trở lại thiền viện Thiên Long đi!” Bất Nộ Tăng nghiêm mặt nói.
"Nếu Tự Khánh nhất định ép ta giáo Tu La Tràng thì thiền viện Thiên Long thật sự sẽ đứng ra bảo vệ ta sao?” Lý Thanh Sơn lắc đầu.
Nếu đó là Tiểu An thì còn có thể, nhưng hắn thì không có mặt mũi này.
“Ta sẽ bảo vệ ngươi.
” Bất Nộ Tăng nói.
"Đa tạ sư phụ, ta không muốn làm khó ngươi, càng không muốn dựa vào sự bảo vệ của người khác.
"Những lời Bất Nộ Tăng nói càng chứng minh những suy đoán của Lý Thanh Sơn, Thanh Châu không phải là một nơi hoang vu như Vụ Châu, dưới sự thống trị năm ngàn năm của Vương triều Đại Hạ, dù có xảy ra điều gì đó bất ổn thì cũng đủ để uy hiếp một môn phái.
Nếu Tu La Tràng thuộc về hắn thì thiền viện Thiên Long cũng sẽ không cho phép người ngoài bước nửa bước vào cửa, nhưng với thân phận là thái tử của mình thì dù Tự Khánh chỉ có ba phần hợp tình hợp lý hắn cũng có thể biến nó trở thành mười phần.
Phương trượng Vô Yếu Tăng sẽ không thể vì hắn mà đối đầu với Tự Khánh, nói không chừng còn khuyên hắn giao Tu La Tràng ra để dĩ hòa vi quý.
“Ngươi nên suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định.
” Nhạc Vũ Dương nói.
"Không cần suy nghĩ, nếu Tự Khánh muốn tới thì cứ để hắn tới!”Lý Thanh Sơn nói đến đây, đột nhiên quay đầu lại: "Không phải đã tới rồi đấy sao? Đúng là nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền tới.
"Bất Nộ Tăng và Nhạc Vũ Dương đều đứng lên, họ cũng có thể cảm nhận được một luồng hơi thở hào hùng đang nhanh chóng tiến vào Hàn phủ, bọn họ ngạc nhiên nhìn Lý Thanh Sơn, không ngờ hắn lại có cảm giác nhạy bén đến như vậy.
Nhưng trong nháy mắt, luồng khí đó đã bao phủ toàn bộ khoảng không phía trên Hàn phủ, một giọng nói vừa lạnh nhạt thờ ơ vừa uy nghiêm từ trên không trung vang lên:“Lý Thanh Sơn đang ở đâu?”