Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1640 - Chương 1650: Cướp

Chương 1650: Cướp

“Nghịch đồ, từ đâu mà ngươi có được quả Trí Tuệ này?”Bất Nộ Tăng kinh ngạc hỏi.

"Cướp được!"Lý Thanh Sơn nói.

"Cái gì?"Bất Nộ Tăng sửng sốt, cảm giác đầu óc mình có chút không đủ dùng.

Cướp đồ từ chỗ của Đại Dung Thụ Vương, mà thứ cướp được còn là quả Trí Tuệ, dù là hoàng tộc Long Châu ra tay sợ cũng không làm được.

"Sư phó ngươi đang nói nhảm sao, đương nhiên là Đại Dung Thụ Vương đưa cho ta rồi!"Lý Thanh Sơn lắc đầu.

Bất Nộ Tăng yên lặng, hắn từ chỗ Đa Cát biết được quan hệ của Lý Thanh Sơn và Đại Dung Thụ Vương không bình thường.

Dã Nhân Sơn có chi nhánh của Đại Dung Thụ Vương.

Nhưng chi nhánh của Đại Dung Thụ Vương có nhiều hơn nữa nhưng có thể ngưng kết được quả Trí Tuệ thì chỉ có mấy cái.

Nhạc Vũ Dương nhíu mày, trong lòng có chút giao động, chẳng lẽ Tu La Tràng thật sự là Đại Dung Thụ Vương tặng cho hắn sao?"Con ruột của ta cũng không thân thiết như vậy!"Nhạc Binh cảm thán một tiếng lại bị Nhạc Vũ Dương trừng mắt nhìn một cái, thầm nói:"Thật không ngờ Lý Thanh Sơn này lại hào phóng như vậy, sư muội đúng là không uổng phí khi chờ đợi nhiều năm.

Thiệt thòi cho nàng bình thường giống như đàn ông, ánh mắt nhìn đàn ông này thật đúng là khiến người ta không thể không phục được!”"Thanh Sơn, ta nhận tâm ý của người nhưng vật quý giá như vậy ta không thể nhận được, hay là ngươi để dùng đi!”Hàn Quỳnh Chi phục hồi tinh thần lại, trả lại quả Trí Tuệ cho Lý Thanh Sơn.

"Giữa chúng ta còn phân chia gì nữa, hơn nữa ta cũng đã ăn một quả rồi, có ăn thêm nữa cũng vô ích thôi.

Quả này của ngươi còn tốt hơn quả trước kia của ta nhiều, nó được Đại Dung Thụ Vương ngưng kết sau khi thăng chức làm thần của Vụ Châu, chứa đựng một vài mảnh vụn của Vụ Châu Đỉnh, nói là có công dụng đặc biệt khác.

”Ánh mắt Nhạc Vũ Dương nhìn chằm chằm vào quả Trí Tuệ.

Chẳng trách hắn lại cảm thấy bên trong có một ít phép tắc thiên địa, giá trị của một quả Trí Tuệ này sợ là còn hơn cả Tu La Tràng, đủ để thay đổi quỹ đạo cả đời của một tu hành giả.

Nếu người tiếp nhận quả Trí Tuệ này không phải Hàn Quỳnh Chi, thậm chí hắn còn có ý định sẽ ra tay cướp lấy nó.

Hàn Quỳnh Chi cũng không nhường nữa.

Thật ra khi nghe tin Lý Thanh Sơn quét sạch nạn châu chấu, nàng vừa cảm thấy vinh hạnh vừa có chút thất vọng.

Những năm qua nàng khổ tâm tu hành, vốn cho rằng có thể tiến gần hắn hơn một chút nhưng từ biệt nhiều năm lại phát hiện khoảng cách đang càng ngày càng lớn.

Nàng đã sắp không còn hy vọng đuổi kịp, thật đúng như dự đoán ban đầu của Hàn An Quân.

Nhìn Lý Thanh Sơn trước mặt, nàng yên lặng nói:"Có quả Trí Tuệ này, ta có thể gần ngươi thêm một chút!”"Ngươi ăn xong thì đưa hạt giống cho ta, ta bảo Đại Dung Thụ Vương đến đối chất với họ.

”Lý Thanh Sơn nói với Hàn Quỳnh Chi.

"Không cần, Quỳnh Chi, quả Trí Tuệ này có giá trị phi phàm, ngươi nên dành chút thời gian từ từ luyện hóa đi!”Nhạc Vũ Dương nói.

"Vâng, sư phó.

"Hàn Quỳnh Chi nói.

"Nói như vậy, Đại Tướng quân Vương chịu tin tưởng ta rồi?”Lý Thanh Sơn cười nói.

"Coi như Tu La Tràng của ngươi là do Đại Dung Thụ Vương tặng cho ngươi, vậy thì Đại Dung Thụ Vương lấy nó từ đâu?”Nhạc Vũ Dương nói.

"Cái này thì ngươi phải hỏi Đại Dung Thụ Vương rồi.

Nếu ngươi không muốn đi Vụ Châu thì phải chờ một khoảng thời gian nữa.

”Lý Thanh Sơn buông tay nói.

"Thời điểm hắn đưa cho ngươi chẳng lẽ không nói cho ngươi biết sao?”Nhạc Vũ Dương nói.

“Hình như là nhặt được ở đâu đó.

”Lý Thanh Sơn nói.

"Có thể lấy ra cho ta xem một chút được không?"Nhạc Vũ Dương nói.

“Không thành vấn đề.

”Lý Thanh Sơn lấy Tu La Tràng ra đưa cho Nhạc Vũ Dương.

"Hả? Không ngờ đã phát triển đến tình trạng như vậy rồi, xem ra ngươi đã hao phí không ít tâm tư nhỉ.

”Nhạc Vũ Dương vuốt ve Tu La Tràng, huyết khí nặng nề bao phủ ở phía trên nằm ngoài dự đoán của hắn, không biết đã trải qua bao nhiêu trận tranh giết rồi.

“Quả nhiên.

”Lý Thanh Sơn ở trong Tu La Tràng đã đánh thắng nhiều trận đại chiến mang tính quan trọng.

"Đã có thể triệu hồi Atula soái ra rồi nhỉ, ngươi có thể điều khiển được sao?”Nhạc Vũ Dương nghi hoặc, sức chiến đấu của Atula còn mạnh hơn nhiều so với các tu sĩ bình thường.

Nếu tu vi không cách biệt nhiều thì trên căn bản là không có chút phần thắng nào.

"Có thể thì có thể, nhưng mà đã giết rồi, chỉ để lại một tên thuận mắt thôi cũng không cần phải điều khiển gì.

”"Ai giết? Giết như thế nào?""Cái này mà giải thích thì phiền phức lắm, dám hỏi Đại Tướng quân Vương, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Cứ nói thẳng đi!”Lý Thanh Sơn có chút mất bình tĩnh.

"Lý Thanh Sơn, ngươi đừng tưởng rằng ta tới đây để gây bất lợi cho ngươi, nếu không thì sẽ không đặc biệt gọi ngươi là sư phó.

Có thể ngươi đã biết mỗi một Tu La Tràng đều không giống nhau, ta nghi ngờ Tu La Tràng trong tay ngươi vốn thuộc về hoàng tử Tự Khánh, sau này bị Bắc Nguyệt cướp đi, Bắc Nguyệt bỏ mạng ở Vụ Châu mới rơi vào trong tay Đại Dung Thụ Vương.

”Ban đầu khi hoàng tử Tự Khánh đi đến quận Như Ý, vì luyện chế Tu La Tràng nên đã gây ra động tĩnh rất lớn, Đại Tướng quân Vương biết rõ điều này, khi Tu La Tràng lần nữa xuất hiện ở phủ Thanh Hà, hắn lập tức nghi ngờ chuyện này.

Bình Luận (0)
Comment