“Sư phó, hình như lời ngươi nói không phải thật lòng, phổ độ chúng sinh thì sao?”"Đó là lời nói khi say! Lời nói khi say! Tiểu tử ngươi đến đâu đều gieo họa ở chỗ đó.
Nếu như ở lại Vụ Châu, ngược lại giúp đỡ cho Thanh Châu rất nhiều!”“Đúng rồi, ngươi còn nợ ta một cái ma bảo nữa đó!”Lý Thanh Sơn đột nhiên nhớ tới lời hứa của Bất Nộ Tăng.
"Ngươi vì cái này nên mới trở về sao?”"Không phải vậy, ở Nam Cương ta được xưng là “Dã Nhân Vương”, có bảo bối gì mà không có, còn thiếu ngươi chút đồ này sao?”"Khá lắm Dã Nhân Vương, vậy thì không cho nữa.
”“Đã đồng ý rồi, sao có thể không cho, mau đưa ra đây!”Lý Thanh Sơn nắm lấy vạt áo của Bất Nộ Tăng.
"Nghịch đồ, buông tay ra cho ta!”Mấy môn đồ binh gia bên cạnh đều ngẩn ra, kiểu sống chung không lớn không nhỏ như vậy, ở trong toàn bộ con đường tu hành cũng không nhiều.
Nhưng có thể thấy hai người sư đồ họ sống chung cũng không tệ.
Nhạc Binh lặng lẽ nhìn Nhạc Vũ Dương một cái, cái này còn mạnh hơn nhiều so với ruột thịt.
Nhạc Vũ Dương liếc hắn một cái, ánh mắt sắc bén khiến Nhạc Binh rụt cổ lại, chào theo nghi thức quân đội, vô cùng trung khí nói:“Bẩm báo Đại Tướng quân Vương, Nhạc Binh may mắn không hổ thẹn đưa sư muội an toàn trở về, mời được Lý thống lĩnh tới!”Nhạc Vũ Dương khẽ gật đầu, lại ho nhẹ một tiếng.
Bất Nộ Tăng nói:"Nghịch đồ, Nhạc đạo hữu có chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi phải thành thật trả lời.
"Hàn Quỳnh Chi cũng lộ ra ánh mắt cầu khẩn, sợ tính khí hắn nổi lên chọc giận sư phó, vậy thì nàng sẽ khó xử rồi.
Lý Thanh Sơn buông vạt áo Bất Nộ Tăng ra, nghiêm túc nói:"Sư phó của Quỳnh Chi là trưởng bối của ta, mời Đại Tướng quân Vương cứ đặt câu hỏi, ta nhất định biết gì nói nấy.
”“Tu La Tràng của ngươi từ đâu mà có?”Nhạc Vũ Dương hỏi thẳng vào vấn đề.
Tu La Tràng không phải pháp bảo bình thường, muốn luyện chế ra một cái thì phải hao phí rất nhiều tài nguyên và tâm huyết đủ để luyện chế mười pháp bảo bình thường.
Nó còn có ý nghĩa vô cùng đặc biệt với binh gia.
“Đại Dung Thụ Vương tặng cho ta.
”Lý Thanh Sơn bình tĩnh nói.
"Tặng cho ngươi? Vì cái gì?"Vẻ mặt Nhạc Vũ Dương hoài nghi.
Mặc dù nổi danh là người ôn hòa hào phóng nhưng cho dù hắn có hào phóng cỡ nào thì cũng không có khả năng sẽ tùy tiện tặng vật quý báu như vậy cho người khác được.
“Bằng hữu tặng quà cho nhau có gì kỳ lạ sao?”Lý Thanh Sơn nói như chuyện đương nhiên.
"Ngươi nói là bằng hữu, ta không nghe lầm chứ!”Trên khuôn mặt chữ quốc nghiêm túc của Nhạc Vũ Dương không khỏi lộ ra vẻ kỳ quái.
Đại Dung Thụ Vương là sự tồn tại như thế nào, vốn là Yêu Vương mười phương danh chấn Cửu Châu, bây giờ luyện hóa thành Vụ Châu Đỉnh, lại hóa thành thần của Vụ Châu, ngay cả hắn cũng không có tự tin có thể ngồi ngang hàng với đối phương.
Một tên thống lĩnh Bạch Ưng nho nhỏ cũng dám tự xưng là bạn của Đại Dung Thụ Vương, đây không phải là chuyện nực cười nhất thiên hạ sao?“Nghịch đồ, người xuất gia không được nói dối, ngươi không nên nói bậy bạ!”Bất Nộ Tăng cũng nghe không lọt tai, cho dù muốn bịa chuyện cũng phải bịa sao cho đàng hoàng một chút.
"Nếu các ngươi không tin thì có thể tự đi tìm Đại Dung Thụ Vương.
Nhưng mà chỉ là một cái Tu La Tràng thôi mà ngạc nhiên như vậy sao?”Lý Thanh Sơn bất đắc dĩ nói, nhưng mấy người ở đây ngoại trừ Hàn Quỳnh Chi ra thì đều lộ ra vẻ mặt hoài nghỉ.
“Ý của ngươi là bảo ta đi Vụ Châu?”Nhạc Vũ Dương đã sớm cho rằng Lý Thanh Sơn đang nói dối, họ không có khả năng đi tìm Đại Dung Thụ Vương để chứng thực.
“Cái này cũng không cần.
”Lý Thanh Sơn suy nghĩ một chút, từ trong nhẫn Tu Di lấy ra quả Trí Tuệ đưa cho Hàn Quỳnh Chi nói:“Ngươi ăn rồi đưa hạt giống cho ta.
”"Đây là.
"Hàn Quỳnh Chi sửng sốt một chút, nhìn quả tỏa ra ánh sáng rực rỡ trong tay, vừa nhìn là biết không phải vật bình thường, giống như ẩn chứa sự huyền diệu vô tận của thiên địa tự nhiên, hấp dẫn tâm thần của nàng.
“Đây là một quả dung thụ, coi như là lễ vật của ta, xin lỗi để nàng phải đợi nhiều năm như vậy.
”Lý Thanh Sơn chân thành nói.
Hàn An Quân cùng Nhạc Binh còn chưa kịp hiểu rõ sự tình, Đại Tướng quân Vương và Bất Nộ Tăng đồng thời đứng lên, đồng thanh nói:"Quả Trí Tuệ!"Chẳng trách họ kinh ngạc như vậy, quả Trí Tuệ nổi tiếng khắp Cửu Châu, thậm chí có người còn tôn sùng nó là thiên hạ đệ nhất linh quả.
Linh quả bình thường, dù chứa đựng linh tính mạnh mẽ như thế nào, cũng chỉ được coi như tài nguyên để sử dụng, tiết kiệm một ít thời gian tu hành.
Mà linh quả càng trân quý thì có thể nâng cao tư chất của tu hành giả nhưng cũng chỉ có tác dụng rèn luyện thần hồn, tăng cường trí lực.
Còn quả Trí Tuệ lại có thể tăng cao “ngộ tính” của một tu hành giả.
Trong thiên hạ, có vô số các tu hành giả gặp phải những vấn đề khó khăn trong quá trình tu hành, bị kẹt trong các loại cảnh giới lớn nhỏ khác nhau, tuyệt đại đa số đều vì ngộ tính không đủ, dù có nhiều tài nguyên hơn nữa, khí lực có mạnh hơn nữa thì chỉ với thần hồn thuần túy cũng đều vô dụng.
Giá trị của quả Trí Tuệ chính là nằm ở chỗ đó, ngay cả một đại tu sĩ như Nhạc Vũ Dương cũng sẽ động lòng, chẳng có ai chê ngộ tính của mình quá thấp cả.