"Đến nhà của ta đi! Sư phó của ta muốn gặp ngươi.
"Hàn Quỳnh Chi nói.
"Đại Tướng quân Vương ở phủ Thanh Hà! Chính là muốn gặp ta?""Hình như có liên quan đến chuyện của Phi Thiên Hoàng Vương.
Đúng rồi, sư phó của ta cũng ở đây.
”Giữa trưa, trước cổng Hàn phủ, dưới cửa lầu cao lớn.
“Ban đầu là vì để cầu thân, còn đánh vào từ chỗ này.
”Lý Thanh Sơn cười nói.
"Đúng vậy, bất tri bất giác cũng đã nhiều năm như vậy rồi.
”Hàn Quỳnh Chi nói.
"Thật sao? Ta chưa từng nghe sư muội nói qua, đạo hữu là người kiệt xuất như vậy, chẳng lẽ Hàn tướng quân còn có cái gì không hài lòng sao.
”Nhạc Binh nói.
"Hết cách rồi, binh gia chỉ thích những chuyện đánh đánh giết giết, cứ coi như là một đãi ngộ đặc biệt đi!”Lý Thanh Sơn nhún nhún vai.
"Chẳng lẽ ngươi không thích sao?"Hàn Quỳnh Chi nói.
"Nếu như không thích, sao có thể đánh vào được! Bây giờ thật là nhịn không được mà muốn đánh một lần, lần này không cần phu nhân tương trợ, dựa vào một mình vi phu đủ để đánh tới trước mặt Hàn nhạc phụ rồi.
”"Ngươi chỉ muốn đánh, cũng không có ai cho ngươi đánh cả.
”Đang nói chuyện thì cửa mở ra, Hàn Thiết Y đi ra đón.
Lý Thanh Sơn leo lên cầu thang, tiến vào trong Hàn phủ trông giống như pháo đài này.
Không có cảnh tượng bài binh bố trận mà ngược lại nơi đây có mấy phần quạnh quẽ.
Họ đi dọc theo con đường trong trí nhớ, thẳng đến đại sảnh bên trong Hàn phủ, còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng rống giận của Bất Nộ Tăng.
"Nghịch đồ, ngươi lừa sư đệ của ngươi trở về nói cái gì mà “nói không chừng còn đến sớm hơn ngươi một bước”.
Hiện giờ đã qua bao lâu rồi, sao còn chưa cút vào cho ta!”Không thể không nói Tăng Bất Nộ nổi giận tương đối đáng sợ.
Nhạc Binh và Hàn Quỳnh Chi đều sửng sốt một chút, lo lắng nhìn về phía Lý Thanh Sơn.
Trong con đường tu hành thì người không thể đắc tội nhất chính là sư phó.
Khiến sư phó tức giận như vậy, đệ tử phần nhiều sẽ gặp phải tai họa.
"Được rồi được rồi, ta trở về coi như ngươi tốt số rồi.
Không biết Bắc Việt Vương đã hứa hẹn cho ta bao nhiêu chỗ tốt, nhất định phải để cho ta ở lại Bắc Vương phủ làm thượng khanh.
Nếu như không phải nhìn trên mặt của ngươi thì ta đã ở lại Vụ Châu hưởng sung sướng rồi.
”Lý Thanh Sơn thản nhiên đi vào trong đại sảnh.
Bất Nộ Tăng vẫn như trước đây, mặc một bộ đồ tăng y cũ nát, phanh ngực lộ bụng ngồi ở chỗ đó, nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm hắn.
Ngồi bên cạnh Bất Nộ Tăng là một ông lão uy nghiêm, mái tóc hoa râm được chải gọn gàng, khuôn mặt chữ quốc nghiêm nghị có năm sáu phần tương tự với Nhạc Binh.
Không cần hỏi cũng biết nhất định là Đại Tướng quân Vương Nhạc Vũ Dương.
Nhạc Binh kinh ngạc nhìn về phía Lý Thanh Sơn.
Đừng thấy hắn là con trai ruột của Đại Tướng quân Vương, nếu như hắn dám vô lễ như vậy, nhất định sẽ bị đánh chết, cho tới bây giờ cũng đều như vậy.
Đại Tướng quân Vương có chút không vui, đồng tử hơi co rụt lại.
Khí tức xơ xác tiêu điều của cao thủ hàng đầu binh gia được phóng thích ra ngoài, lập tức tỏa ra một sự uy áp mạnh mẽ.
Sự uy áp của hai vị đại tu sĩ tràn ngập trong điện phủ như núi như biển.
Hàn An Quân dừng lại hô hấp, Hàn Quỳnh Chi và Nhạc Binh muốn hành lễ cũng không được.
Vẻ mặt của Lý Thanh Sơn không chút thay đổi, cất bước đi về phía trước.
Hắn chắp tay nói:"Lý Thanh Sơn bái kiến sư phó, bái kiến Đại Tướng quân Vương, còn có Hàn nhạc phụ.
”"Ngược lại cũng có chút khí thế đấy!"Trong con ngươi Nhạc Vũ Dương thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, cho dù là một đại tu sĩ ở dưới áp lực của hắn cũng chưa chắc có thể ung dung như vậy.
“Đó là điều đương nhiên rồi.
”Lý Thanh Sơn cười cười.
"Bắc Việt Vương muốn ngươi ở lại Vụ Châu sao?"Bất Nộ Tăng hỏi.
Đây chính là vấn đề liên quan đến nguyên tắc.
Thanh Châu và Vụ Châu gươm súng đều đã sẵn sàng, nếu như không phải vì ma tai và nạn châu chấu thì đã đánh nhau túi bụi rồi.
"Sư phó, ngươi cũng bắt đầu giả vờ giả vịt rồi.
Bắc Việt Vương có thái độ như nào mà ngươi không biết sao?”Lý Thanh Sơn cười nói.
"Chỉ là kế châm ngòi ly gián mà thôi.
Tên nghịch đồ như ngươi, vi sư hỏi ngươi cái gì, ngươi phải thành thật trả lời cho ta.
Nhất Ý đâu?”Bất Nộ Tăng nói.
“Nàng còn đang bế quan tu hành, mấy ngày nữa sẽ xuất quan, đến lúc đó tự nàng sẽ đến thiền viện Thiên Long đưa tin.
”Lý Thanh Sơn nói ra.
"Vậy thì tốt.
"Lúc này hòn đá trong lòng Bất Nộ Tăng mới được coi như là buông xuống.
Tin tức Lý Thanh Sơn tiêu diệt nạn châu chấu được truyền đến thiền viện Thiên Long.
Thứ mà Vô Úy Tăng quan tâm nhất chính là tung tích của Tiểu An, nghe nói nàng không ở cùng với Lý Thanh Sơn, hắn sợ nàng sẽ xảy ra chuyện gì.
Mà chờ một khoảng thời gian sau, Lý Thanh Sơn hoàn toàn không đến thiền viện Thiên Long báo cáo, vừa vặn Đại Tướng quân Vương tới thăm Bất Nộ Tăng nên liền đi cùng đến phủ Thanh Hà.
"Sư phó ngươi thật đúng là bên trọng bên khinh, may mà ta còn là đệ tử thân truyền của ngươi.
”Lý Thanh Sơn lắc đầu.
“Ai bảo ngươi không làm hòa thượng, người trong Phật môn chúng ta chỉ quan tâm đến người của mình.
”Bất Nộ Tăng cười nói.
Trước giờ hắn chưa từng lo lắng rằng Lý Thanh Sơn sẽ phản bội lại thiền viện Thiên Long cũng như hắn chưa từng hy vọng rằng Lý Thanh Sơn sẽ trung thành với thiền viện Thiên Long vậy.
Vừa nãy hắn nổi giận cũng chỉ là muốn cho đối phương chút sắc mặt, nhưng mà quả nhiên không làm cho đối phương sợ hãi.