Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1637 - Chương 1647: Nhạc Binh

Chương 1647: Nhạc Binh

"Bớt nói nhảm đi, không dám thì nói là không dám!”Hàn Quỳnh Chi xoay người vừa định rời đi, cửa đá đột nhiên mở ra.

Nàng đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng cùng khuôn mặt tươi cười quen thuộc, trái tim trong lồng ngực nàng đập lỡ một nhịp, ngàn vạn lời nói đều không thể thốt nên lời.

Tâm trạng của Lý Thanh Sơn cũng không bình tĩnh mấy.

Khi nhìn thấy nàng mặc một bộ hồng y như lửa liền hồi tưởng lại từng chuyện trong quá khứ.

Hắn đi đến trước mặt nàng, ôm nàng vào trong ngực áy náy nói:“Để ngươi phải đợi lâu rồi.

”“Không sao.

”Hàn Quỳnh Chi lắc đầu, hốc mắt lập tức trở nên ươn ướt.

Nàng ngẩng đầu lên khẽ vuốt ve gò má của Lý Thanh Sơn, giống như đang xác nhận rằng đây không phải là mơ:“Ngươi có thể sống sót trở về là tốt rồi.

Ta vẫn luôn lo lắng ngươi bị người khác giết chết ở Nam Cương rồi.

”"Chẳng lẽ ngươi không biết sự lợi hại của phu quân sao.

Chỉ có ta giết người chứ không có ai có thể giết được ta!”Lý Thanh Sơn ưỡn ngực, nhìn thấy dáng vẻ vui mừng kích động của nàng thì trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.

“Đừng khoác lác nữa.

”Giọng nói Hàn Quỳnh Chi dịu dàng:“Nhạc sư huynh” chớp chớp mắt, nghi ngờ không biết đây có phải là tiểu sư muội hắn quen biết hay không.

"Quỳnh Chi, vị đạo hữu này là ai?"Lý Thanh Sơn liếc mắt nhìn Nhạc sư huynh, hỏi Hàn Quỳnh Chi.

"Tại hạ là Nhạc Binh, nghe đại danh Lý đạo hữu đã lâu, đặc biệt đến đây để chiêm ngưỡng một chút.

”Nhạc Binh tung người nhảy lên vách đá, từ trên cao nhìn xuống Lý Thanh Sơn.

Mặc dù hắn không cảm nhận được bất kỳ khí tức gì cho nên khó có thể phán đoán được tu vi của đối phương nhưng hắn theo bản năng cảm nhận được một loại sức mạnh giống như núi cao đè nén vậy, khiến cho người ta có cảm giác không thể nào di chuyển được.

Trong lòng hắn thầm khen một tiếng, người có thể khiến tiểu sư muội để ý như vậy quả nhiên không phải là hạng người tầm thường!“Đừng nghe hắn nói nhảm, đây là đại sư huynh của ta, sư phó bảo hắn đến hộ tống ta.

”Hàn Quỳnh Chi ôm lấy cánh tay của Lý Thanh Sơn, thoải mái giới thiệu.

“Đạo hữu vừa trở về Thanh Châu liền khiến Phi Thiên Hoàng Vương bị trọng thương, thật là khiến người ta phải bái phục.

Tuy nhiên tai mắt của Phi Thiên Hoàng Vương có mặt ở khắp nơi, không thể không cẩn thận một chút, nếu không ta cũng không muốn sát phong cảnh đâu.

”"Đa tạ Nhạc đạo hữu.

"Lý Thanh Sơn chắp tay, lại hỏi:"Quỳnh Chi, ngươi bái sư rồi sao, không biết sư phó của các ngươi là vị nào?”“Đại Tướng quân Vương Nhạc Vũ Dương, cũng chính là phụ thân của Nhạc sư huynh!”Hàn Quỳnh Chi nói ra bốn chữ cuối cùng, đặc biệt nhấn mạnh giọng điệu.

"Đại Tướng quân Vương!"Lý Thanh Sơn đương nhiên vẫn nhớ tới đệ nhất binh gia của Thanh Châu, nói với Nhạc Binh:"Không ngờ Nhạc đạo hữu lại có nguồn gốc như vậy, thật là thất kính thất kính!”“Hổ thẹn hổ thẹn.

”Mặt của Nhạc Binh hơi đỏ lên, nói với Hàn Quỳnh Chi:“Sư muội nói không lưu tình gì cả.

”“Ai bảo vừa nãy ngươi nói bậy, không đánh ngươi đã xem như đã hời cho ngươi rồi.

”Hàn Quỳnh Chi nói.

“Cái này thì có gì mà phải hổ thẹn?”Lý Thanh Sơn có chút khó hiểu, có một người cha tốt như vậy, đáng lẽ hắn nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng chứ!"Đạo hữu xuất thân bình thường, nhưng dùng bản lĩnh của mình để chống chọi với nạn dịch châu chấu, nổi tiếng khắp Thanh Châu.

Ta ở dưới bóng gia tộc nhiều năm, không có tu vi, nhưng vẫn dựa vào tên của phụ thân, làm sao mà không hổ thẹn được?”Lý Thanh Sơn càng có thêm hảo cảm với người tên Nhạc Binh này.

Hắn còn chưa kịp nói chuyện, sau lưng đã vang lên một tràng vỗ tay.

"Nói rất đúng, Lý Phượng Nguyên ta muốn xông pha thiên địa một phen, tuyệt đối không dựa vào danh tiếng của lão cha.

”Tiểu Phượng Hoàng đi ra khỏi động phủ, hùng hổ nói.

Nhạc Binh lập tức cảm nhận được một cỗ khí tức đập thẳng vào mặt mình, dường như là yêu khí nhưng lại không giống như yêu khí.

Hàn Quỳnh Chi nhạy cảm chú ý đến họ của Lý Phượng Nguyên, hỏi:"Cha của ngươi là ai?"“Lý Thanh Sơn!”Tiểu Phượng Hoàng tự hào nói.

“Lý, Thanh, Sơn!”Sắc mặt Hàn Quỳnh Chi trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nói:“Ngươi làm bậy ở bên người ta cũng có thể chịu được, bây giờ ngay cả con trai cũng dẫn về theo, Lý Thanh Sơn, ngươi muốn thế nào?”“Quỳnh Chi, ngươi đừng hiểu lầm, không phải con ruột của ta, là con nuôi, con nuôi thôi!”Lý Thanh Sơn vội giải thích, con ruột ta còn chưa có sinh ra đâu!"Thật sao?"Hàn Quỳnh Chi nghi ngờ hỏi.

"Đương nhiên là thật, tiểu tử thúi, còn không hiện nguyên hình.

"Lý Thanh Sơn đá Tiểu Phượng Hoàng xuống vách núi, chỉ nghe thấy một tiếng phượng kêu.

Phượng Hoàng giương cánh bay lượn trong sơn cốc, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

“Đây là.

Phượng Hoàng?”Nhạc Binh trố mắt nghẹn họng.

"Ngươi nhìn đi, làm sao ta có thể sinh ra chim chứ?”"Vậy thì ai có thể nói chắc chắn chứ.

Cho dù không phải thì bên ngoài nói chưa chắc đã không có.

”Hàn Quỳnh Chi nói.

"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, nếu có cũng phải có với ngươi!”Lý Thanh Sơn cười ha ha, trực giác của nữ nhân thật đáng sợ.

Nhạc Binh nhìn chằm chằm vào Tiểu Phượng Hoàng.

Đây không phải là mấu chốt của vấn đề, đây là một con Phượng Hoàng trong truyền thuyết đó!“Tiểu An có ở trong đó không?”Hàn Quỳnh Chi quay đầu nhìn về phía cửa đá của động phủ.

“Nàng đang bế quan tu luyện, qua một khoảng thời gian sau mới có thể ra ngoài.

Không bằng chúng ta đi vào động phủ đi, trở lại chốn cũ một phen.

”Lý Thanh Sơn đề nghị, cảnh tượng Tiểu An tu luyện không tiện để người khác nhìn thấy.

Bình Luận (0)
Comment