Một tiếng vang thật lớn vang lên, Trấn Ma tháp ầm ầm sụp xuống rồi lại hóa thành ma khí cuồn cuộn chạy ngược về.
Thân thể ma hóa của hắn ngày càng bành trướng lớn lên, trực tiếp lên tới hơn trăm trượng mới ngừng lại.
Ma tâm vẫn luôn đứng trước ranh giới vỡ nát cũng bắt đầu ngưng kết lại, hóa thành một viên Ma Vương Chi Tâm.
Trên ma giáp to lớn có xiềng xích quấn quanh, nhưng không còn là sự trói buộc mà là vũ khí! Giữa mũ giáp có một chiếc sừng nhọn thẳng tắp nhô ra, chỉ xéo lên bầu trời, bất ngờ nó lại chính là hình dạng của Trấn Ma tháp.
Lý Thanh Sơn cảm nhận được nguồn sức mạnh ngùn ngụt trong cơ thể, trong lòng rất là vui sướng, con bướm nào mà không mua dây buộc mình, sao phải sầu vì không phá được kén mà ra chứ.
Tuy còn có rất nhiều vấn đề cấp bách cần giải quyết, ví dụ như sức mạnh thiếu hụt sự rèn luyện, dẫn đến việc sau khi ma hóa sẽ rất kém cỏi; ví dụ như hắn sẽ rơi vào trạng thái điên khùng sau khi ma hóa; ví dụ như không có thiên kiếp tôi luyện, chất lượng ma tâm của hắn sẽ kém hơn nhiều… vân vân.
Nhưng Ma vương chính là Ma vương, có vấn đề gì cũng có thể từ từ giải quyết.
Mà hắn tin rằng, dù trong trạng thái nào thì hắn cũng có thể khống chế, như này là đủ rồi!Lý Thanh Sơn hơi suy tư rồi lại hóa thành thân thể thần ma hơn bảy trăm trượng, mặc một bộ ma giáp đỏ sậm rồi nhìn một lượt, không ngờ cũng rất vừa vặn.
Cuối cùng hắn giải trừ ma hóa rồi hóa thành hình người, bỗng hắn phát hiện ma văn đan dệt toàn thân, ma khí cuồn cuộn, pháp thuật căn bản đều thu liễm hết.
Nếu hắn ra ngoài đi linh tinh với dáng vẻ này, e là những tu hành giả khác cách xa trăm dặm cũng phát hiện ra đại Ma vương hắn.
Với cái bộ dạng này thì tuyệt đối không vào Thiên Long thiền viện được, cũng may là có Linh Quy Trấn Hải Quyết, nó không chỉ trấn áp ma khí mà còn đánh tan ma văn.
Lý Thanh Sơn đi ra bên ngoài Tu La trận, giao số ma tâm chưa dùng đến cho Tiểu An, linh thạch với linh dược gần như đều hữu dụng đối với nàng, nhưng ma tâm và ma tâm cộng sinh lâu dài, cũng không ngưng tụ từ sức mạnh thuần khiết giống như kim đan, đúng là có chút giống với Xá Lợi của Phật tu, nên cho nàng ném hết đống ma tâm này vào trong Huyết Hải phiên để chúng từ từ tan ra.
Thời gian trôi qua cực nhanh, Tiểu An tiếp tục luyện chế khô cốt niệm châu, Lý Thanh Sơn thì bắt đầu rèn luyện ma tâm, chớp mắt một cái đã mấy tháng qua đi.
Đến một ngày, bỗng có một nữ tử mặc hồng y tới bên ngoài Thanh Tiểu động phủ, thử thăm dò:“Thanh Sơn?”“Quỳnh Chi!”Trong lòng Lý Thanh Sơn cảm thấy vui vẻ, hắn lập tức đứng dậy, đang định đi ra ngoài thì lại cảm nhận được một hơi thở khác.
Trên đỉnh núi đối diện với động phủ Thanh Tiểu có một người đàn ông mặc áo giáp, dáng dấp khoảng chừng ba mươi bốn mươi tuổi, tu vi hai lần thiên kiếp đang đứng ở đó.
Hắn có khuôn mặt chữ quốc mắt to mày rậm, sống mũi cao thẳng, tỏa ra hơi thở nam tính và mạnh mẽ.
"Tiểu sư muội, nơi đây thật sự là động phủ của hắn sao?""Nhạc sư huynh, ngươi cho rằng ngay cả cái này mà ta cũng nhớ nhầm sao?"Hàn Quỳnh Chi nói.
"Sư muội hiểu lầm rồi.
Ta thấy ngọn núi Liên Nhạc này cũng không được coi là ngọn núi nổi tiếng dư thừa linh khí, dường như không xứng với thân phận của thống lĩnh Bạch Ưng, cho nên mới có suy nghĩ như vậy.
Hơn nữa đã nhiều năm như vậy rồi, cho dù nhớ nhầm cũng không có gì là kỳ quái cả.
”Nhạc sư huynh nói.
"Làm sao ta có thể nhớ nhầm được chứ.
Lúc hắn xây dựng động phủ này còn chưa phải là thống lĩnh Bạch Ưng đâu!”Vẻ mặt Hàn Quỳnh Chi lộ ra vẻ hoài niệm, nàng có chút thất vọng nói:"Ồ, xem ra hắn không có ở trong động phủ rồi.
”"Tiểu sư muội, đừng trách sư huynh nói chuyện khó nghe.
Hắn trở về Thanh Châu thì phải nên tìm đến ngươi đầu tiên, làm sao lại để ngươi đến tìm hắn chứ.
”Đây vẫn là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm Nhạc sư huynh nhìn thấy Hàn Quỳnh Chi chú tâm đến việc ăn mặc như vậy, mặt mày nàng tỏa sáng, trong lòng hắn không khỏi có chút cảm khái.
"Hắn gặp Thiết Y, biết được ta đang bế quan.
"Hàn Quỳnh Chi giải thích nói.
"Nếu là sư huynh ta, nhất định hắn sẽ canh giữ ở trước cổng chờ ngươi xuất quan, như vật mới thể hiện được sự thành tâm của ta.
”Nhạc sư huynh cười nói.
"Nếu ngươi còn nói bậy với ta, cẩn thận ta bảo hắn đánh ngươi!"Hàn Quỳnh Chi tức giận nói.
"Ha ha, chuyện này hợp ý ta.
Nghe ngươi nhắc đến hắn nhiều năm như vậy, ta sớm đã muốn cùng cái tên Lý Thanh Sơn ‘đại danh đỉnh đỉnh’ kia so tài rồi!”Nhạc sư huynh cười to, nóng lòng muốn thử.
"Cũng không cần so tài.
Ngươi thử đi tìm một nạn dịch châu chấu thử xem, nếu còn có thể sống sót thì coi như ngươi lợi hại!”Sau khi rời Thanh Châu nhiều năm, Lý Thanh Sơn vừa trở lại đã quét sạch nạn châu chấu, cứu vớt phủ thành Thanh Hà, danh tiếng lần nữa nổi lên, Hàn Quỳnh Chi cũng được thơm lây.
"Sư muội, ngươi đây là đang làm khó ta.
Ta cũng không có Tu La Tràng, làm sao có thể đối phó được nhiều châu chấu như vậy chứ.
”Nhạc sư huynh giải thích.
Hắn vô cùng hâm mộ Lý Thanh Sơn, Tu La Tràng là vật quý nhất của binh gia, vô cùng hữu ích cho việc tu hành, còn có rất nhiều công dụng tuyệt vời.
Cả Thanh Châu này cũng chỉ có “Đại Tướng quân Vương” là có một cái, bây giờ lại có thêm một cái thứ hai.