"Chiến ý dũng mãnh thật!"Nhạc Vũ Dương cất lời khen ngợi, hắn thân là một chiến sĩ, đương nhiên sẽ tán thưởng chiến sĩ chân chính.
Bây giờ cũng nhìn Lý Thanh Sơn với cặp mắt khác xưa, hắn quay đầu hỏi Hàn An Quân:"Vì sao lúc trước ngươi lại không nhận hắn làm đệ tử binh gia?"Hàn An Quân không thể nào trả lời, mọi chuyện đều là gặp may đúng dịp.
"Nhưng nhận một người nữ tế như vậy cũng xem là không uổng công.
"Nhạc Vũ Dương nói thêm.
Hàn An Quân nở một nụ cười đắng chát, hắn cũng không muốn có một người nữ tế như vậy, chẳng qua do nữ nhi nhà hắn quá cố chấp.
Lý Thanh Sơn nghiêm túc hơn, Tự Khánh cũng cảm thấy tình thế của mình bây giờ rất nguy hiểm, trong lòng hắn xuất hiện sự dao động:"Không thể thế được, đây là tuyệt sát chi thế của Hắc Đế Long Điển.
Cho dù thực lực không bằng nhau cũng có thể lấy yếu thắng mạnh, vì sao ngươi lại có thể tránh thoát?""Không vì sao cả, chẳng qua là vì ngươi quá yếu mà thôi, yếu cả về thực lực lẫn tâm trí.
Vượt qua lần thiên kiếp thứ ba, trở thành thái tử Đại Hạ khiến ngươi có một ảo giác rằng mình rất cường đại, nhưng thật ra ngươi còn yếu hơn lần đầu tiên ta gặp ngươi đó Tự Khánh!"Lý Thanh Sơn cứ như nghe được tiếng lòng của Tự Khánh, hắn vừa cười vừa nói.
"Ngậm miệng!""Ít nhất lúc đó ngươi vẫn còn biết sợ hãi, ngươi hiểu được phải trù tính! Bây giờ chẳng qua trở thành Thái Tử, thật sự cho rằng mình đã đứng trên đỉnh cao của chuỗi thức ăn, có thể coi trời bằng vung, muốn làm gì thì làm à?"Từng câu nói của Lý Thanh Sơn như xát muối vào trái tim của Tự Khánh, sát khí cũng càng thêm nồng đậm.
Trong thoáng chốc Tự Khánh có một loại ảo giác, không phải hắn đẩy Lý Thanh Sơn vào tuyệt cảnh mà là Lý Thanh Sơn đang nắm lấy điểm yếu của hắn!Tự Khánh trở thành thái tử còn chưa tới một năm, sự biến hóa đột ngột của thân phận địa vị khiến hắn có một sự tự tin chưa từng có.
Nghe được Tu La Tràng xuất hiện tại Thanh Châu thì vội vàng chạy tới, dễ dàng nhẹ nhõm như lấy đồ từ trong túi của mình.
Nhưng chuyện trước mắt lại hoàn toàn vượt khỏi dự tính của hắn, đến cùng là nơi nào đã xảy ra vấn đề?Đối với thế giới Cửu Châu mà nói, vượt qua lần thiên kiếp thứ ba cũng xem như đã đứng trên đỉnh thức ăn, có thể thả lỏng một chút, hưởng thụ núi non trước mặt.
Bản thân Tự Khánh cũng tu hành công pháp đỉnh tiêm, có được quyền lợi và địa vị cực cao, thậm chí có cơ hội ngồi lên bảo tọa hoàng đế Đại Hạ.
Nhưng đột nhiên nhìn lại thì tiểu nhân vật đã từng chẳng đáng nhắc tới kia đã đuổi kịp bước chân của hắn, thậm chí còn đi nhanh hơn hắn một bước.
"Nếu kẻ thù của ta đều là những người giống như ngươi thì báo thù quá nhàm chán.
Ma Tâm Vô Hối!"Lý Thanh Sơn khẽ quát lên một tiếng, ma tâm tỏa ra ánh sáng chói mắt rồi, hắn phá vỡ sự trói buộc, ma khí tuôn trào.
"Phá!"Mấy chục cái Trấn Ma Tháp lớn nhỏ bắt đầu hiện ra ở khắp mọi vị trí trên ma khải, như những mũi thương bén nhọn.
Một tiếng long ngâm đau đớn vang lên, cả người hắc long bắt đầu xuất hiện từng vết long huyết, thế cuộn mình cũng vì vậy mà hơi khựng lại, nhưng nó vẫn chưa chịu buông nanh vuốt ra, nghĩ thầm trong lòng rằng:"Chỉ cần kiên trì một chút nữa, xé rách lớp áo giáp đáng chết này là ta có thể giết hắn rồi.
"Mở!"Cả người Lý Thanh Sơn run lên, ma khí bắn ra, hắc long bị chấn bay ra ngoài!"Tỏa!"Lý Thanh Sơn xua tay, Trấn Ma Tỏa bắn ra ngoài rồi cuốn lấy cái đuôi của hắc long.
Trấn Ma Tỏa Liên kéo căng, hắc long bay về phía trước, dãy lên để tránh khỏi sự trói buộc, cuối cùng hắn cũng cảm nhận được sự sợ hãi đã lâu chưa thấy.
"Trấn!"Lý Thanh Sơn quát, một bóng mờ xuất hiện, Trấn Ma Tháp to lớn tựa như tòa núi cao giáng từ trên trời xuống, đèn lên hắc long.
Hắc long quay người cắn đứt Trấn Ma Tỏa Liên, rồi thu nhỏ cơ thể lại, né tránh sự trấn áp của Trấn Ma Tháp, hắn bỏ chạy về phía dãy núi bên ngoài chiến trường.
Cảnh tượng này vượt khỏi những gì mọi người dự đoán, Tự Khánh lại bị đánh chạy!Dù Hắc Đế Long Điển rất mạnh, nhưng so sánh với Trấn Ma Đồ Lục thì cũng không chiếm được ưu thế.
Hơn nữa cho dù Lý Thanh Sơn không dùng Thần Ma Cửu Biến, chỉ dựa vào ma tính cường đại thì chiến lực cũng hơn cả ma vương bình thường.
"Nhạc đạo hữu, chuyện này tính sao đây?"Lý Thanh Sơn cũng không vội đuổi theo, cũng có thể nói rằng dưới tình huống không sử dụng thần thông thì hắn cũng không đuổi kịp.
"Trận đấu còn chưa kết thúc, ta đã phong tỏa Tu La Tràng, chỉ có một người có thể đi từ trong đó ra ngoài!"Nhạc Vũ Dương nghiêm nghị nói, dù hắn không muốn để một tên hoàng thái tử chết trong Tu La Tràng của mình.
Nhưng đã quyết đấu thì phải có quy tắc, đã có lòng muốn giết người thì cũng nên chuẩn bị tinh thần bị người giết.
"Nếu hắn cứ trốn như vậy thì sao?"Lý Thanh Sơn nói.
"Mỗi một canh giờ ta sẽ thu nhỏ phạm vi hoạt động của các ngươi một lần, đây cũng là một trong những quy tắc của quyết chiến.
"Nhạc Vũ Dương đáp.
"Chuyện này xem như báo ứng rồi.
"Lý Thanh Sơn cười ha hả, hắn nhớ về nhiều năm trước đây Tự Khánh đã dùng quy tắc này để đẩy nhiều người tu hành vào tuyệt cảnh.
"Nếu đã vậy thì ta đứng đây chờ hắn một lúc cũng được.
"Lý Thanh Sơn cởi bỏ trọng giáp ma hóa rồi khoanh chân ngồi xuống xem xét ma tâm của mình.
Sau khi trải qua một trận chiến kịch liệt ma tâm đã tiêu hao khá nhiều, nhưng cũng đã đào thải bớt cặn bã.