Bất Nộ Tăng khẽ nhíu mày, Tam Phần Ngũ Điển của hoàng gia quả nhiên không phải thứ tầm thường.
Với uy lực này thì cho dù là đại trận thủ sơn cũng không thể chống cự được.
Hơn nữa sấm sét còn có một sự áp chế bẩm sinh với ma khí, nếu là ma vương bình thường thì chắc chắn sẽ bị sét đánh mà chết!Trong mắt Hàn Quỳnh Chi tràn ngập sự sầu lo, nhưng lại cố gắng đè nén sự bất an.
Nhạc Binh nhìn chằm chằm không dời mắt.
Nhạc Vũ Dương thì cảm thán sóng sau xô sóng trước, phải biết rằng hai người kia đều chỉ vừa vượt qua lần thiên kiếp thứ ba không lâu.
Nếu tất cả mọi người tham gia vào trận chiến, Đại Tướng quân vương là hắn đây cũng không thể chắc chắn rằng mình có thể thắng.
Nhạc Vũ Dương quay đầu nhắc nhở nhi tử:"Nhạc Binh, sau này còn dám tự cho mình là thiên tài, không chú tâm tu hành nữa không?""Không dám nữa!"Nhạc Binh cúi đầu ngoan ngoãn đáp, nhưng trong lòng nghĩ thầm:"Mình không chú tâm tu hành bao giờ chứ? Với số tuổi của mình mà có tu vi như thế này còn chưa tính là thiên tài sao? Thật sự là do hai người kia quá biến thái, đặc biệt là tên Lý Thanh Sơn kia, nghe Quỳnh Chi nói thì hắn mới mấy chục tuổi, chẳng lẽ là thiên nhân chuyển thế?"Trấn Ma Tháp trên mũ giáp của Lý Thanh Sơn xuyên thấu bầu trời, trở thành một cột thu lôi.
Sấm sét cuồn cuộn đánh vào ma khải tạo thành từng vết hằn, hắc thủy dưới chân thì không ngừng dâng lên, ăn mòn ma khải một cách điên cuồng.
Từng tiếng long ngâm tràn ngập khoái ý báo thù thành công.
Tự Khánh thúc giục sấm sét hắc thủy muốn hóa Lý Thanh Sơn thành bột mịn, để giải mối hận trong lòng.
Lý Thanh Sơn thì đứng đó không động đậy, cứ như đã mất đi năng lực phản kháng, mặc cho tia sét đánh vào người mình.
Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy hắn vẫn đang cười rất tươi.
Sở dĩ tư thế ma hóa của hắn như thế này là vì chưa trải qua lôi kiếp tẩy luyện, hơn nữa ma lực do hắn thôn phệ ma vương mà có cũng không thể dung hòa vài nhau.
Vốn dĩ Lý Thanh Sơn còn cần tốn một khoảng thời gian dài để tiến hành rèn luyện, không ngờ rằng Tự Khánh lại chủ động giúp đỡ, đúng lúc bổ sung quá trình lôi kiếp tẩy luyện cho hắn.
Đã như vậy thì còn nói gì nữa chứ, cứ ngoan ngoãn đứng đó chịu sét đánh là được rồi.
Còn về chuyện Lý Thanh Sơn có bị sét đánh chết hay không ư? Đùa à, cho dù hắn không dùng Thần Ma Cửu Biến thì vẫn còn thể phách mạnh mẽ kia, cho dù không có ma khải, Tự Khánh có để sét đánh Lý Thanh Sơn thêm một trăm năm cũng chẳng làm gì được hắn.
Lý Thanh Sơn âm thầm vận chuyển Trấn Ma Đồ Lục, tạp chất trong ma tâm dần dần giảm đi dưới sự tẩy luyện của ma đình.
Ma tính của hắn thì đang sôi trào mãnh liệt, không còn là chiến ý Hổ Ma, mà là sự kiên trì của Ngưu Ma, im lặng chịu đựng sự đả kích của lôi đình.
Thân hình khổng lồ không ngừng thu nhỏ, rất nhanh đã giảm xuống còn chưa tới năm mươi trượng, hắc thủy thì không ngừng dâng cao, tạo thành một cái hồ đen ngòm.
Mực nước đã lên tới thắt lưng của Lý Thanh Sơn, từng cơn sóng đập vào người hắn, hắn đứng sừng sững giữa lòng hồ như một cục đá ngầm.
Sau một lát, hắc thủy đã dâng lên tới lồng ngực hắn.
"Thanh Sơn, cố gắng thêm một lát nữa thôi!"Bất Nộ Tăng nghĩ thầm, sự tấn công của lôi đình đang dần yếu đi.
Dưới tình huống không có linh đan linh thạch bổ sung thì Tự Khánh không thể duy trì thế tấn công mạnh mẽ này quá lâu.
"Kiên trì thêm một chút nữa!"Tự Khánh cũng đang cắn chặt răng, dốc hết toàn lực.
Thắng lợi ở ngay trước mắt, Lý Thanh Sơn đã sắp chết rồi, hắn chỉ cần kiên trì thêm một lát nữa là có thể đại công cáo thành, rửa sạch nhục nhã, đoạt lại Tu La Tràng của mình!Mà Lý Thanh Sơn cũng đang thầm nghĩ:"Tự Khánh, ngươi cố gắng thêm một chút nữa!"Hiệu quả của lôi đình tẩy luyện khá tốt, tiết kiệm cho hắn nửa năm rèn luyện.
Thân hình Lý Thanh Sơn càng ngày càng nhỏ, chỉ một lát sau là hắc thủy đã hoàn toàn nhấn chìm hắn.
Tiếng sấm sét dừng hẳn, mây đen bắt đầu tản ra.
Hắc long bay trên mặt nước vài vòng, trong lòng không ngừng tự hỏi:"Hắn đã chết chưa?""Thanh Sơn!"Hàn Quỳnh Chi tiến lên một bước với vẻ mặt lo lắng.
A Tu La Vương lườm nàng một chút rồi nói:"Ngươi vội vàng làm gì chứ, nam nhân của ngươi thắng rồi, hắn còn mạnh hơn những gì ta tưởng tượng.
""Thắng ư?"Hàn Quỳnh Chi hỏi lại.
Rầm rầm!Một sợi Trấn Ma Tỏa Liên phóng ra khỏi mặt nước rồi cuốn lấy cổ của hắc long, sau đó kéo nó xuống dưới nước.
Hắc long đập vào mặt nước làm hắc thủy bắn tung tóe, xung quanh cũng nổi lên từng gợn sóng.
Thỉnh thoảng có thể thấy được đuôi rồng vẫy trên mặt nước, khiến mặt hồ sôi trào kịch liệt, nhưng đầu rồng vẫn luôn chìm dưới đáy hồ.
Ầm!Hắc long vọt ra khỏi mặt nước, giữa từng làn bọt nước là bóng dàng Lý Thanh Sơn đang đứng sừng sững trên đầu rồng.
Thân hình hắn đã khôi phục trạng thái bình thường, ma giáp trên người bong ra từng mảng, để lộ ma văn xen lẫn trên cơ thể khỏe mạnh.
Lý Thanh Sơn cầm Trấn Ma Tỏa Liên trong tay như một bộ dây cương, khống chế hắc long dữ tợn bên dưới, hắn mở miệng nói:"Nói di ngôn của ngươi đi!"Hắc long gầm lên một tiếng đau đớn, hắn lắc đầu vẫy đuôi muốn thoát khỏi sự trói buộc của xiềng xích, cũng muốn hất vang Lý Thanh Sơn đang đứng trên đầu ra.