Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1650 - Chương 1660: Lại Chạy

Chương 1660: Lại Chạy

Hắc Long bắt đầu giãy giụa, lúc thì hắc long lao xuống mặt hồ, tạo nên từng gợn sóng cao vút.

Khi thì xông thẳng lên bầu trời, phá nát đám mây đen đang dần tan rã kia.

Nhưng Lý Thanh Sơn vẫn đứng sừng sững trên đầu hắn cứ như một cây đinh ghim thẳng vào da thịt.

Lý Thanh Sơn tùy tiện kéo xiềng xích trong tay, đầu rồng cũng bị kéo theo, sợi xích đen như mực siết thật chặt vào trong huyết nhục.

Tự Khánh giận tới nỗi phát điên, so với sự đau đớn trên cơ thể thì hắn càng không chịu được nỗi nhục và cảm giác tuyệt vọng này.

Đột nhiên, hắn phi nhanh về phía trước, đâm thẳng vào sơn phong.

Đùng!Bụi mù tràn ngập khắp nơi, sơn phong run rẩy như sắp sụp đổ.

Nhưng khi hắc long bay từ lớp bụi mù ấy ra ngoài thì Lý Thanh Sơn vẫn đứng sừng sững trên đầu nó, thậm chí tư thế đứng còn chẳng có chút thay đổi nào cả.

Rầm… Rầm!Hắc long vẫn liên tiếp đâm thủng hơn mười ngọn núi, sơn phong sụp đổ, đất đá văng tứ tung, rớt xuống mặt nước đen ngòm tạo nên từng ngọn sóng cao vút.

Mà trên người hắc long lại xuất hiện thêm vài sợi xích quấn quanh.

Bây giờ vặn người đối với nó cũng là một chuyện khó khăn, những xiềng xích này còn đang không ngừng siết chặt lại, tỏa ra trấn ma chi lực cực kỳ mãnh liệt.

Vì thôi động lôi đình, hắc long đã tốn hết tâm lực, giãy giụa một lúc lâu cuối cùng cũng thể hiện ra vẻ mệt mỏi.

Dưới sự áp bức của xiềng xích, cơ thể hắn không ngừng thu nhỏ cho tới khi hóa thành hình người, rơi xuống một ngọn núi bên dưới.

Ngọn núi đó nằm ngay bên cạnh ngọn núi cao nhất mà mấy người Bất Nộ Tăng đang đứng quan sát.

Tóc tai Tự Khánh bù xù, long bào rách nát, một dòng máu tươi chảy ra khỏi khóe miệng, trông vô cùng chật vật.

Nhưng trong đôi mắt vẫn tràn ngập nỗi hận thù và không cam lòng, hắn nhìn chằm chằm Lý Thanh Sơn như sói rơi vào bẫy đang nhìn thợ săn đứng ngoài.

"Ánh mắt này còn tạm được.

"Lý Thanh Sơn ngồi xổm xuống nhìn Lý Thanh Sơn, ma văn ẩn hiện trên người hắn, ma khí tỏa ra ngoài.

So sánh với Tự Khánh tràn ngập quý khí hoàng gia thì hắn giống như một tên trùm phản diện.

"Đến cùng ngươi là ai?"Tới bây giờ Tự Khánh vẫn có chút không tin vào những gì vừa xảy ra.

"Ta ư? Ta là con dân Đại Hạ, thần dân trung thành của thái tử điện hạ.

"Lý Thanh Sơn đưa tay đặt lên đầu Tự Khánh, năm ngón tay dùng sức bóp chặt.

Tiếng xương sọ nát bấy vang lên, kéo theo đó là tiếng rống giận dữ của Tự Khánh:"Thù này không báo thề không làm người!"Một long ảnh màu đen lóe lên rồi biến mất như đã nhảy vào hư không khác.

Nó trực tiếp xuyên thấu qua cấm chế của Tu La Tràng, bay về Long Châu nơi xa.

Lý Thanh Sơn kinh ngạc, không ngờ rằng phương thức Nguyên Anh chạy trốn của Tự Khánh lại khác biệt đến vậy, có lẽ là thủ đoạn bảo vệ mạng sống đặc biệt của thái tử Đại Hạ.

Lý Thanh Sơn nghĩ đến đây thì nắm chặt nắm đấm, nhưng suy nghĩ một lát vẫn buông năm ngón tay ra.

Nếu bạo lộ thân phận vào lúc này, vì hắn muốn học Trấn Ma Đồ Lục đệ cửu trọng là phải đánh vào Trấn Ma Điện.

Bây giờ hắn còn chưa muốn đối đầu với Thiên Long Thiền, đặc biệt là sư phó Bất Nộ Tăng.

Tự Khánh bị hắn hủy đi nhục thân, tu vi đã hao tổn rất nhiều, không biết đến ngày tháng năm nào mới có thể hồi phục.

Đến lúc đó hắn cũng đã mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, đương nhiên có thể tùy tiện giết chết, không đáng để vội vã.

"Lý Thanh Sơn, thắng!"Nhạc Vũ Dương tuyên bố, giọng hắn vang vọng khắp nơi.

Lý Thanh Sơn nhấc thi thể của Tự Khánh lên rồi đi tới ngọn núi cao nhất, đã trải qua lôi đình tẩy luyện nên hắn cũng không cần dùng Linh Quy Trấn Hải Quyết để trấn áp ma tâm.

Hắn thu liễm ma khí, ma tâm cũng đã nhạt bớt, nhưng nhìn thoáng qua vẫn có chút kỳ dị.

Huyết ảnh lóe lên, A Tu La Vương ngăn trước mặt Lý Thanh Sơn, sát khí mãnh liệt đánh thẳng về phía hắn:"Ngươi là Lý Thanh Sơn đúng chứ, có dám quyết đấu với ta một trận?""Không có hứng thú.

"Lý Thanh Sơn chẳng thèm chớp mắt, hắn không ngừng đi thẳng về phía trước.

Sát khí của A Tu La Vương thay đổi trong nháy mắt như có thể xuất thủ tấn công bất cứ lúc nào.

Đối với một A Tu La mà nói thì hoàn toàn không có chuyện nương tay, một khi tấn công thì chắc chắn sẽ là sát chiêu.

Nhưng Lý Thanh Sơn không hề có chút phản ứng, cứ như là hắn không nhạn ra được nguy hiểm đang cận kề.

Mặc cho sát khí thay đổi không ngừng, hắn vẫn bình thản mà đi lướt qua người A Tu La Vương.

Trong mắt A Tu La Vương lóe lên sự kinh ngạc, cuối cùng vẫn không tấn công.

Lý Thanh Sơn đi tới trước mặt Cố Nhạn Ảnh rồi nói:"Chiến lợi phẩm của ta đâu!"Cố Nhạn Ảnh đặt hai cái Tu Di Chỉ Hoàn vào tay Lý Thanh Sơn, hai người nhìn nhau, dường như đều có điều muốn nói.

Hàn Quỳnh Chi đi lên ôm chầm lấy Lý Thanh Sơn rồi nói với giọng hưng phấn:"Tốt quá rồi! Ngươi đã thắng!""Đáng tiếc để cho tên kia chạy trốn mất.

"Lý Thanh Sơn có chút tiếc nuối.

Bất Nộ Tăng nói:"Chuyện này cũng chưa hẳn là xấu, tính cả Tự Khánh thì Đại Hạ tổng cộng chỉ có ba vị thái tử, thân phận địa vị của hắn không có bất cứ đại tu sĩ nào có thể so sánh được.

Ngay cả khi hắn chết trong quyết đấu thì chưa chắc gì hoàng thất Đại Hạ có thể bỏ qua chuyện này.

Bình Luận (0)
Comment