Lý Thanh Sơn cười đáp:"Nói như vậy thì kết quả vẫn là cả hai cùng có lợi, ta đạt được chiến lợi phẩm, hắn giữ được tính mạng.
""Cái gì mà cả hai cùng có lợi chứ, hắn hùng hổ tới Thanh Châu đòi nợ, kết quả không chỉ mất đi Tu Di Chỉ Hoàn mà còn suýt chút nữa mất mạng!"Nhạc Binh lẩm bẩm.
"Ta vẫn cứ cảm thấy cách ngươi tu hành Trấn Ma Đồ Lục có vấn đề!"Bất Nộ Tăng suy nghĩ mãi mà không thể hiểu được, dù sao nhìn những gì Lý Thanh Sơn biểu hiện không giống như hắn đã rơi vào ma đạo.
"Chuyện nhỏ nhặt này để sau rồi hãy nói! Sư phó, ta cũng nên chăm sóc phu nhân của ta rồi.
"Lý Thanh Sơn ôm lấy vòng eo của Hàn Quỳnh Chi khiến mặt nàng hơi đỏ lên.
"Nghịch đồ, nghịch đồ!"Bất Nộ Tăng lắc đầu:"Được thôi, ta đợi ngươi ở Đại Phật Sơn!"Đám người đi ra khỏi Tu La Tràng, trở lại chính đường Hàn phủ.
"Còn có một chuyện, đúng lúc Cố đạo hữu cũng có ở đây thì chẳng bằng thương nghị một chút.
"Nhạc Vũ Dương nói.
"Còn chuyện gì? Chẳng lẽ Đại Tướng quân vương tới đây không phải là vì Tu La Tràng?"Lý Thanh Sơn cười nói.
"Đây chẳng qua là việc tư, đúng là ngươi xứng đáng có một cái Tu La Tràng.
"Thái độ Nhạc Vũ Dương rất bình thản, không trách tội Lý Thanh Sơn không biết tôn ti lớn nhỏ.
Hắn thân là đệ tử binh gia, tuân theo quy tắc cơ bản của Tu La Đạo, chiến sĩ cường đại đáng giá để tôn kính.
"Trừ chuyện đó ra còn có chuyện công, ngươi có thể nói lý do vì sao Phi Thiên Hoàng Vương lại hận ngươi tới mức đó không?"Lý Thanh Sơn nhìn Bất Nộ Tăng một chút.
Bất Nộ Tăng khẽ vuốt cằm, thật ra hắn cũng không biết vì sao Phi Thiên Hoàng Vương lại hận Lý Thanh Sơn đến mức đó.
"Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là lúc ở Trấn Ma Điện hắn muốn lừa ta…lại bị ta mắng một trận.
"Lý Thanh Sơn giải thích đại khái những chuyện đã xảy ra.
"Hóa ra là vậy, quả thật ngươi rất can đảm! Ta cảm thấy mối hận thù này có thể lợi dụng, nói thẳng ra là ngươi có thể làm mồi nhử để lừa bản tôn của Phi Thiên Hoàng Vương ra ngoài.
""Chuyện công, chuyện tư, dường như không có chuyện gì tốt!"Lý Thanh Sơn đáp.
"Chuyện này vốn dĩ rất nguy hiểm, ta cũng đang bàn bạc với sư phó của ngươi xem làm sao mới có thể đảm bảo sự an toàn của ngươi.
Nhưng nhìn biểu hiện của ngươi trong hôm nay thì Bất Nộ đại sư cũng có thể yên tâm.
Chỉ là vẫn phải hỏi ý kiến ngươi xem sao.
"Nhạc Vũ Dương đáp.
"Ta cũng không để ý chuyện này, nhưng nhìn qua Phi Thiên Hoàng Vương có vẻ nóng tính, thật ra hắn vô cùng cẩn thận lại đa nghi, sẽ không dễ mắc lừa.
"Lý Thanh Sơn không cho rằng Phi Thiên Hoàng Vương sẽ bị thù hận làm mù quáng.
Thông qua vài lần tiếp xúc ngắn ngủi, Lý Thanh Sơn luôn cảm thấy dưới vẻ bề ngoài nóng nảy táo bạo là một sự lạnh lùng tới cực điểm.
"Dù chỉ có một chút cơ hội cũng phải thử một lần.
"Nhạc Vũ Dương nói.
"Vậy ta về chờ triệu hoán.
"Trong một tòa cung điện huy hoàng nào đó ở Long Châu, trên tế đàn to lớn được điêu khắc chín con rồng bỗng dưng xuất hiện một long ảnh, dần dần hóa thành hình người.
Bóng người hơi mờ lại vặn vẹo vì tức giận, hắn ngửa mặt lên trời mà gào thét:"Lý Thanh Sơn, ta và ngươi không đội trời chung!"Lý Thanh Sơn và Hàn Quỳnh Chi rời khỏi Hàn phủ, bầu trời âm u đột nhiên có tuyết rơi.
“Lâu lắm rồi mới nhìn thấy cảnh này.
”Lý Thanh Sơn duỗi tay đón nhận bông tuyết, tuyết lớn bay khắp đất trời, thế giới dường như cũng yên lặng lại.
“Chúng ta đi đâu đây?”Hàn Quỳnh Chi hỏi.
“Nghe theo lệnh của phu nhân, ngươi nói đi đâu thì chúng ta sẽ đi đó!”Lý Thanh Sơn cười nói.
“Ai là phu nhân của ngươi chứ! Hình như ngươi đã quên mất một chuyện.
”Hàn Quỳnh Chi nói.
“Làm sao quên được, nhưng mà có lẽ lần cầu hôn lúc nãy có chút hấp tấp vội vã, chờ ngươi luyện hóa quả trí tuệ rồi, ta sẽ lại đến nơi này, chỉ hi vọng lúc đó cha của ngươi sẽ không phản đối nữa.
”Lý Thanh Sơn nhìn về phía tòa nhà cao lớn ở phía sau lưng.
“Nếu ông ấy vẫn phản đối nữa thì sao?”“Vậy ta sẽ đánh ông ta!”Lý Thanh Sơn quơ quơ nắm đấm, cười nhe răng.
“Ngươi dám!”Hàn Quỳnh Chi trợn tròn mắt, sau đó cũng nở nụ cười.
“Vậy ta không còn cách nào khác, ta chỉ biết dùng nắm đấm thôi.
”Hàn Quỳnh Chi nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn:“Nếu ngươi xem ta là phu nhân, vậy thì có hôn lễ hay không cũng không có gì quan trọng nữa.
”“Yên tâm, nhất định sẽ có.
”Lý Thanh Sơn vung tay lên, đám mây tụ tập dưới chân, chở bọn họ lên trời, bay về phía phương xa.
Hắn cố ý không bay ra khỏi tầng mây, cứ đi xuyên qua bên trong gió tuyết, tuyết càng rơi càng lớn, bay lả tả giống như lông ngỗng, không bao lâu sau, mặt đất chỉ còn lại một màu trắng xóa.
Hàn Quỳnh Chi chui rúc vào trong lồng ngực hắn:“Nếu có thể như thế này mãi thì tốt biết bao.
”“Năm tháng sau này còn dài!”Lý Thanh Sơn nói.
“Thật sao? Ngươi đừng dỗ dành ta, ta không còn dễ dỗ như lúc trước nữa đâu, ta có cảm giác ngươi sắp sửa phải đi đến một nơi rất xa!”Hàn Quỳnh Chi ngẩng đầu lên, gương mặt xinh đẹp tràn đầy thẫn thờ, giọng nói trầm thấp như sắp sửa bị tiếng gió thổi tan.
Lý Thanh Sơn có chút kinh ngạc, hắn chưa bao giờ công khai thông báo cho nàng biết thân phận thật của hắn, càng không hề đề cập đến ý chí cửu thiên.