"Ta đoán đúng rồi đúng không! Tuy rằng ta không quá thông minh, nhưng không biết vì sao, ta cứ luôn có cảm giác có thể hiểu được lòng ngươi.
"Hàn Quỳnh Chi có chút tự hào nói.
“Ta sẽ dẫn ngươi theo.
”Trong lòng Lý Thanh Sơn mềm mại.
Hàn Quỳnh Chi lại giơ tay bóp chặt miệng của hắn lại:“Tốt nhất ngươi đừng tùy tiện hứa hẹn những việc mà ngươi không làm được, trước kia còn nói cái gì mà cho dù có ba nghìn con sông thì cũng chỉ múc một gáo nước.
Xùy!”“Ngươi đừng bôi nhọ ta, ta đã tập trung tu hành suốt ba mươi năm, trong sạch giống như tuyết, ngươi nhìn ta như thế là có ý gì.
Ngươi không tin sao.
”Dưới ánh nhìn chăm chú của Hàn Quỳnh Chi, Lý Thanh Sơn cũng dần dần mất sạch tự tin:“Được rồi, ta thừa nhận thỉnh thoảng bản thân cũng sẽ phạm một chút ít sai lầm, phu nhân là người lớn rộng lượng, tha thứ cho ta đi!”“Hừ, ai thèm ngươi xin lỗi chứ, ngươi muốn làm gì thì cứ việc đi làm!”Hàn Quỳnh Chi đột nhiên đẩy Lý Thanh Sơn ra.
Lý Thanh Sơn vò đầu, không biết nên nói cái gì.
“Ai làm ta thích ngươi chứ, ta cũng không trông mong vào việc có thể sống cả đời với ngươi! Vốn dĩ ta còn cho rằng ta sẽ không động lòng với bất cứ nam tử nào, có thể gặp được một người cũng coi như là may mắn, chỉ là không ngờ thời gian ở chung lại ngắn ngủi như thế, ta còn tưởng ít nhất cũng được trăm năm, sau đó ta mới có thể chịu không nổi tính cách phóng đãng tùy tính của ngươi, đá ngươi đi chấm dứt mọi chuyện.
Khốn nạn, vậy mà ngươi lại không cho ta cơ hội này, như vậy chẳng phải là cứ làm ta không thể buông bỏ ngươi mãi sao!”Vẻ mặt Hàn Quỳnh Chi thay đổi liên tục, lúc thì tức giận, khi lại thở dài.
Nàng nói một lúc, mắt lại đỏ lên, sau khi Lý Thanh Sơn bày ra tu vi thật sự của hắn, nàng vừa vui mừng thay cho hắn, lại cũng hoàn toàn hiểu rõ một việc, nàng đã không còn cách nào đuổi kịp bước chân của hắn nữa.
”“Quỳnh Chi.
”Trong lòng Lý Thanh Sơn vô cùng kích động, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.
Hàn Quỳnh Chi một mình đi vào trong mây, quan sát mặt đất trắng tinh, chờ đợi hắn quay về là một việc rất khó khăn vất vả, nhưng ít nhất còn có chút hi vọng, hiện tại lại phải nhìn hắn càng đi càng xa, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của nàng, đây sẽ là sự tuyệt vọng đến cỡ nào chứ!Nàng lau khô mắt, ngoái đầu nhìn lại cười nói:“Yên tâm đi, tuy rằng Hàn Quỳnh Chi ta không thể làm đạo lữ của ngươi, nhưng cũng sẽ không trở thành gánh nặng cho ngươi.
Ngươi phải cố gắng đi xa hơn, phải mạnh hơn cái tên Tự Khánh kia một trăm lần, phải làm cho tất cả mọi người đều phải ngước nhìn ngươi!”Trong gió tuyết, bóng dáng của nàng giống như một ngọn lửa hừng hực, làm Lý Thanh Sơn cảm thấy hoa mắt, cõi lòng còn nóng bỏng hơn cả lúc đè Tự Khánh ra đánh rất nhiều.
Hàn Quỳnh Chi đi đến trước mặt hắn, nâng mặt hắn lên hỏi:“Có muốn ta sao?”Tuy rằng gương mặt xinh đẹp đã ửng hồng, nhưng nàng vẫn cứ nhìn chằm chằm vào hắn, nghiêm túc nói:“Phu quân, ta muốn ngươi!”Lý Thanh Sơn duỗi tay kéo nàng vào lòng, hôn lên đôi môi đỏ kia, hai người cùng ngã xuống mây, mây trôi kích động bao phủ lấy cơ thể bọn họ, cả đám mây cũng hòa vào trong tầng mây, hoàn toàn biến mất tăm.
Hắn còn nhớ rõ vào lần đầu tiên gặp nàng, hắn cũng chẳng có hảo cảm gì với nàng, cho dù tiếp nhận lời tỏ tình của nàng thì cũng chỉ là ỡm ờ, lúc đó trong đầu óc của hắn chỉ toàn là Cố Nhạn Ảnh, mãi đến khi trải qua một đoạn thời gian, mới có được tình cảm như hôm nay.
Trong tất cả nữ tử mà hắn gặp được đời này, nàng vừa không phải là người đẹp nhất, cũng không phải là người khiến hắn động lòng nhiều nhất, lại càng không phải là người giúp đỡ hắn nhất.
Cẩn thận suy nghĩ lại thì đến cả phần tình cảm này cũng cực kỳ bình đạm, thậm chí có đôi khi còn làm hắn có ảo giác: Hắn chưa từng xuyên qua một thế giới khác mà vẫn sống trong một môi trường học đường nào đó, trải nghiệm một mối tình bình đạm không chút rung động, không có áp lực khốn quẫn ở trong chuồng bò, càng không có những chuyện phập phồng lên xuống sau khi rời nói.
Nhưng mà quay đầu nhìn lại, lại chỉ có phần tình cảm này là bình đạm, làm hắn muốn ngừng chân không tiến bước, không suy nghĩ đến ý chí muốn lên cửu thiên gì.
Hôn sâu xong, Lý Thanh Sơn vừa giúp nàng cởi áo tháo thắt lưng, vừa hôn nhẹ lên cổ nàng, trong lòng tràn ngập tình yêu, động tác cũng trở nên cực kỳ dịu dàng.
Bốp!Hàn Quỳnh Chi vỗ thẳng vào gáy hắn:“Lề mà lề mề cái gì đó!”“Ta chưa từng gặp qua nữ nhân nào không biết lãng mạn như ngươi!”Lý Thanh Sơn trợn to mắt.
“Hừ! Lòi đuôi ra rồi đúng không! Ngươi khai mau, ngươi đã từng làm chuyện này với bao nhiêu nữ nhân rồi hả?”Hàn Quỳnh Chi nói.
Lý Thanh Sơn cúi đầu dùng miệng chặn lại đôi môi đỏ của nàng, hai tay xé mạnh, roẹt roẹt, xé rách áo đỏ.
“Quần áo của ta.
”Hàn Quỳnh Chi lầm bầm ậm ừ nói.
Không bao lâu sau, trong đám mây lập tức vang lên tiếng rên nhẹ làm người ta rung động tâm hồn, quanh quẩn ở bên trong gió tuyết.
Mấy ngày sau, trong động phủ của Hàn Quỳnh Chi.
“Ngươi nói chỉ cần ăn thứ này vào là có thể trở nên thông minh hơn sao?”Hàn Quỳnh Chi lười biếng dựa vào trong lòng Lý Thanh Sơn, giơ quả trí tuệ trong tay lên.
Hai người bọn họ đều không mặc quần áo, cơ thể toát lên vẻ đẹp đầy khỏe mạnh, không có chút xấu hổ nào, bình thản đối mặt lẫn nhau.