“Ta còn lừa ngươi sao?”Lý Thanh Sơn ngáp dài, triền miên mấy ngày liên tục như thế, hắn cũng có chút mệt mỏi, cũng không phải là mệt về thể xác, đại địa thần lực có thể bảo trì thể lực của hắn vĩnh viễn, mà là tinh thần hoàn toàn thả lỏng lại.
“Ngươi nói ngươi đã ăn một quả, sao ta lại không thấy ngươi trở nên thông minh chút nào thế.
”Hàn Quỳnh Chi nói.
“Vì vốn dĩ ta đã rất thông minh rồi, hiệu quả đương nhiên sẽ không rõ ràng, ngươi ăn nó chắc chắn sẽ có tác dụng.
”“Hừ!”Hàn Quỳnh Chi lười không muốn cãi nhau với hắn, nuốt quả trí tuệ vào:“Ngươi có thể đi rồi, đừng chậm trễ việc tu hành của ta!”“Ngươi qua cầu rút ván!”Lý Thanh Sơn nói.
“Đúng vậy đó thì sao, ta đã xài chán rồi, mau cút đi!”Hàn Quỳnh Chi vừa nhai nuốt quả trí tuệ, vừa ngang ngược đá văng Lý Thanh Sơn ra, đồng tác dần dần không còn sức lực, trong mắt có ánh sáng chuyển động, quả trí tuệ đã bắt đầu phát huy tác dụng.
“Chóng mặt quá! Không biết sẽ thay đổi như thế nào nữa.
”Hàn Quỳnh Chi cười thở dài:“Đợi đến khi ta tỉnh lại, ta không muốn thấy ngươi, nơi đây không phải là nơi ngươi nên ở, đi đi, đi đi.
”Nàng cứ nỉ non như thế, cuối cùng mới nhắm mắt lại, ngã vào lồng ngực của Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn cực kỳ lưu luyến ôm chặt lấy nàng, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, kiên nhẫn giúp nàng mặc quần áo, chỉnh sửa tóc tai, lại đặt một bộ trận pháp, mấy bình đạo hạnh đan và một xấp tử phù ở bên cạnh nàng, mấy thứ này đều là chiến lợi phẩm hắn cướp được từ trong nhẫn tu di của Tự Khánh.
Lại bồi hồi một lúc trong động phủ, hắn đột nhiên bật cười lắc đầu, lầu bầu nói:“Dù ta có rời đi bao lâu thì vẫn sẽ quay về.
”Sau đó ra khỏi động phủ, biến mất ở bên trong gió tuyết rít gào.
“Ừm, ta chờ ngươi.
”Hàn Quỳnh Chi nhắm mắt lại, dùng âm điệu nhỏ đến mức không thể phát hiện được nói.
Lý Thanh Sơn sực nhớ lần này hắn về Thanh Châu vẫn còn chưa đi gặp một người, nghe Liễu Trường Khanh nói hắn đã ẩn cư rất nhiều năm, cho nên đi xuyên qua gió tuyết, đi đến một cánh rừng yên tĩnh.
Khác với những khu vực bị nạn châu chấu tàn hại, nơi này vẫn tràn đầy cỏ cây xanh um, hồ ước u tĩnh, ở dưới bầu trời tuyết này có vẻ vô cùng sạch sẽ trong suốt.
“Đan Thanh, ngươi ở đâu?”Lý Thanh Sơn gọi to, chỉ trong chốc lát, trận pháp đã mở ra, lộ ra mấy gian nhà tranh lịch sử tao nhã, một người nam tử tuấn tú mặc áo xanh đứng trước nhà tranh:“Thanh Sơn, ngươi đã từ Vụ Châu về rồi à!”“Ngươi vượt qua thiên kiếp lần thứ hai!”Lý Thanh Sơn hơi kinh ngạc, lúc trước vì chữa trị Tam Tuyệt Thư giúp hắn, tu vi của Chử Đan Thanh đã lui xuống cảnh giới Luyện Khí, không ngờ chỉ mới hai ba mươi năm không gặp, hắn không chỉ khôi phục lại toàn bộ tu vi, mà còn tiến bộ hơn, khí chất cũng có vẻ càng thêm thanh nhã.
“Ngươi vượt qua thiên kiếp lần thứ ba!”Chử Đan Thanh lại càng kinh ngạc hơn, sau khi Lý Thanh Sơn rèn luyện ma tâm xong thì đã không còn cố ý dùng linh quy trấn áp nữa, khí tức tự nhiên tản mát ra ngoài rõ ràng là tu vi thiên kiếp lần thứ ba.
“Xem ra chúng ta đều không hề lãng phí thời gian.
”Lý Thanh Sơn cười nói.
“Cũng không biết ngươi tu hành kiểu gì nữa.
Thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Đừng đứng trên nền tuyết, mau vào trong nhà ngồi!”“Vào trong nhà cũng chẳng có gì vui, không bằng đi đến bên kia ngắm tuyết đi.
”Lý Thanh Sơn duỗi tay chỉ đến ven hồ, nơi đó có xây dựng một cái đình nhỏ, bên trên phô cỏ tranh rất dày, là nơi cực kỳ thích hợp để ngắm tuyết.
“Được, vừa lúc ta còn có một vò rượu ngon, chúng ta uống rượu ngắm tuyết, cùng nhau say sưa một hôm!”Chử Đan Thanh cũng dạt dào hứng thú.
Hai người ngồi xuống đình, Chử Đan Thanh lấy ra một bức tranh, tay vung nhẹ, trải bức họa cuộn tròn ra.
Một đám thị nữ bước từ bên trong bức họa ra, người ôm đàn cổ, người cầm lò hỏa, trong nháy mắt đã trang hoàng xong xuôi toàn bộ đình nhỏ.
Lại có mấy con hạc bay từ trong bức họa ra, bắt đầu bay múa trên mặt hồ tuyết, tự nhiên không có chút gượng ép nào, hòa mình vào khung cảnh xung quanh một cách hoàn mỹ, giống như một bức tranh sơn thủy vô cùng thoải mái, lại có vài tiếng đàn vang lên, giống như dòng suối lạnh tràn đầy băng tuyết, thấm vào đến tận ruột gan, trong phút chốc, nơi đây đã như tiên cảnh.
“Ngươi sử dụng thủ đoạn của Họa Gia giỏi thật đấy, đến cả ta cũng khó mà phân biệt được thật giả.
”Lý Thanh Sơn chợt nhìn qua, lại cũng không phân biệt ra được những người trong tranh kia là giả, thầm than trong lòng:“Đã nhiều năm không gặp, họa nghệ của Chử Đan Thanh lại càng thêm tinh diệu.
”“Còn thua xa khả năng biến giả thật thật của Tiểu Thuyết Gia, nhưng mà nhìn tu vi của ngươi thì dường như không có liên quan gì đến Tiểu Thuyết Gia cả.
”Chử Đan Thanh khiêm tốn nói.
“Sự đời luôn khó lường, đúng rồi, đừng có nói là rượu mà ngươi định mời ta uống cũng là vẽ ra được đó nha!”“Sao lại thế được.
”Chử Đan Thanh lấy ra một bình sứ thanh hoa, mở ra.
Mùi hương xông ra khỏi bình sứ, lan tỏa bên trong bầu không khí lạnh lẽo, lại khác với mùi hương rượu bình thường, Lý Thanh Sơn nhìn vào bên trong bình, chất lỏng đen nhánh sóng sánh ở bên trong, lúc này hắn mới bừng tỉnh:“Đây là mực sao? Đừng nói là ngươi định mời ta đi học đó nha!”