Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1654 - Chương 1664: Rượu Đan Thanh

Chương 1664: Rượu Đan Thanh

“Đây là rượu đan thanh, bình thường ta còn không nỡ uống nữa đó!”Chử Đan Thanh nói.

“Không lẽ rượu này là dùng máu của ngươi để ủ sao?”Lý Thanh Sơn nhớ rõ Chử Đan Thanh có huyết mạch cực kỳ đặc biệt tên là Bích Huyết Đan Thanh, không khỏi nghi ngờ, hắn đã từng uống máu của một người bạn, không muốn uống của người thứ hai.

“Ta không ủ được loại rượu như thế, mau nếm thử đi!”Chử Đan Thanh ra lệnh cho những người đẹp từ trong tranh bước ra rót rượu, rượu rơi vào ly, mùi hương lại càng thêm nồng đậm, giống mực lại không phải mực, như rượu lại không phải rượu.

Lý Thanh Sơn thử nếm một chút, hai mắt sáng rực lên, hương vị thơm ngào ngạt kỳ lạ lan tràn trong khoang miệng, rượu chảy đến nơi nào là máu thịt ở nơi đó giống như bị hòa tan, không cay độc nhưng lại hơn cả cay độc, bên trong còn ẩn chứa linh khí cực kỳ tinh thuần, không phải chỉ có thể thỏa mãn ham muốn miệng lưỡi mà thôi.

Hắn uống sạch rượu trong ly, lục phủ ngũ tạng đều giống như thành một mớ hỗn độn, nhắm mắt lại cảm nhận trong chốc lát mới có thể luyện hóa hết ly rượu này, khen ngợi:“Rượu ngon!”“Sao nào, ta không lừa ngươi đúng không!”Chử Đan Thanh cũng từ tốn nếm rượu.

“Chẳng trách tốc độ tu hành của ngươi lại nhanh như thế, ngươi lấy đâu ra loại rượu này thế!”Lý Thanh Sơn ngạc nhiên nói, nhưng loại linh tửu thuộc cấp bậc như thế này, dù là đại tu sĩ vượt qua ba lần thiên kiếp cũng chưa chắc có thể uống được, Chử Đan Thanh cũng đã nói không phải do hắn tự ủ.

“Sư phụ của ta tặng cho ta.

”Trên mặt Chử Đan Thanh lộ ra vẻ kính trọng xuất phát từ sâu trong nội tâm.

“Chử đại sư để lại cho ngươi?”Lý Thanh Sơn nói, nhưng Chử Sử Đạo sống cả đời cũng chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ mà thôi.

”“Không phải, là một vị sư phụ khác.

”“Ngươi lại bái sư, không biết lại là vị tiền bối cao nhân nào!”Lý Thanh Sơn có chút kinh ngạc, hắn biết rất rõ tình cảm mà Chử Đan Thanh dành cho Chử Sư Đạo, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bái người khác làm thầy.

“Chắc hôm nay sư phụ sẽ đến, đến lúc đó gặp mặt là biết thôi.

”“Vậy ta cũng phải gặp mặt tìm hiểu thử mới được, nào, cụng ly!”Lý Thanh Sơn cố kìm nén cơn tò mò này lại, trò chuyện cùng Chử Đan Thanh, kể ra vô số khung cảnh kỳ dị ở Vụ Châu, Chử Đan Thanh cũng lộ ra vẻ mặt hâm mộ:“Sau này ta nhất định phải rời khỏi nơi này, đi tham quan khắp nơi, vẽ lại tất cả cảnh đẹp của cửu châu!”“Mấy năm nay ngươi đều ở nơi này sao?”“Đúng vậy, sư phụ của ta muốn ta tập trung tu hành học vẽ, đến cả những người quen cũ ở bách gia cũng là phải cách một đoạn thời gian mới được gặp một lần, lấy tranh vẽ mà ta vẽ ra để đối phó với nạn châu chấu.

”“Không có châu chấu đến quấy rầy ngươi sao?”Lý Thanh Sơn hơi, tuy rằng nơi đây là núi sâu rừng già, nhưng ở trong Thanh Châu cũng không coi như quá hẻo lảnh, vậy mà xung quanh lại không có bất cứ dấu vết bị châu chấu gặm cắn nào cả.

“Có lẽ là vì Hoàng Vương Phi Thiên còn chưa rảnh để ý đến nơi này.

”“Ngươi cũng may mắn thật đó, còn có thể tránh đi đủ loại đấu tranh, ẩn cư ở nơi đây!”Lý Thanh Sơn nói, trong lòng đột nhiên cảm nhận được gì đó, ngẩng đầu nhìn lên, không biết từ khi nào đã có một bóng hình xuất hiện ở ven bờ hồ cách đó không xa, người kia mặc trường bào màu đen, thoáng lộ ra màu chàm, vạt áo dài, ống tay áo cũng dài, kéo dài trên mặt tuyết trắng tinh, giống như một vết bút thừa trên nền giấy trắng.

Loáng thoáng có thể thấy được một gương mặt mơ hồ không rõ trong gió tuyết, chỉ biết đó là một người nam tử có dáng người thon dài, người kia cầm một cây dù giấy đỏ như lá phong, từ từ đi về phía bên này.

“Sư phụ của ta đến rồi!”Chử Đan Thanh đứng dậy đón chào.

Trong nháy mắt, nam tử đi vào trong đình, Lý Thanh Sơn cẩn thận quan sát, nam tử có gương mặt tao nhã trong sáng, hốc mắt cực sâu, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hơi mím, tóc dài đen như mực hơi xoăn, xõa tung lộn xộn đến thắt lưng.

Không hiểu sao Lý Thanh Sơn lại nhớ đến những mặc khách tao nhân thất ý trong thơ cổ, có cảm giác như hào sảng tiêu điều, từ trong đông tuyết đi đến, nhưng lại mang theo cảm giác như thời tiết của cuối mùa thu.

Đến nỗi tu vi hiện tại của hắn ngược lại lại bị bỏ qua, dù muốn xem thì cũng mơ hồ không rõ.

Hắn trông còn giống như người trong tranh hơn cả những thị nữ trong đình.

Lý Thanh Sơn đột nhiên chú ý đến, hai mắt hắn trống rỗng, không có con ngươi, thầm nghĩ:“Không lẽ hắn là người mù sao? Không đúng, dựa vào thị lực của mình, dù là một con muỗi ở ngoài mười dặm cũng có thể thấy rõ, sao lại có thể vì cơn gió tuyết nho nhỏ mà không thấy rõ mặt hắn chứ!”“Sư phụ, đây là Lý Thanh Sơn mà ta từng nói đến.

”Chử Đan Thanh giới thiệu.

“Kính đã lâu.

”Nam tử nhẹ nhàng giũ sạch tuyết đọng trên dù, dường như cũng không kinh ngạc với tu vi của Lý Thanh Sơn, hoặc cũng có thể là vì quá thất ý mỏi mệt nên thờ ơ với tất cả mọi chuyện trên thế gian.

“Xin hỏi tôn tính đại danh của tiến bối.

”Lý Thanh Sơn chắp tay hỏi, trong lòng có chút kỳ quái, rõ ràng chưa từng gặp mặt, sao lại có cảm giác quen thuộc đến khác thường thế này.

“Mặc Vô Ngân.

”Nam tử hơi gật đầu, vẫn cứ kiệm lời như cũ.

"Chương 1665: Họ Mặc“Hình như rất hiếm có người họ Mặc.

”Lý Thanh Sơn vẫn có chút hiểu biết về các đại tu sĩ ở Thanh Châu, chưa bao giờ nghe nói đến tên này, trong lòng hắn chấn động, đột nhiên nhớ đến một tên đối thủ họ Mặc, thái tử Mặc Vũ của yêu tộc ở Thanh Châu, không khỏi cẩn thận ngắm nhìn kỹ nam tử ở trước mặt, không lẽ.

“Đúng là không có quá nhiều người họ Mặc.

”Mặc Vô Ngân lạnh nhạt đáp, hướng đôi mắt không có tròng mắt nhìn về phía Lý Thanh Sơn:“Chúng ta từng gặp nhau ở nơi nào sao?”Tuy rằng trong mắt hắn không có con ngươi, nhưng lại không phải chỉ có màu trắng đục như những người mù khác, mà càng giống như một vệt trắng trong tranh, ẩn chứa một không gian sâu xa vô tận, chiếu rọi toàn bộ vạn vật của thế gian vào bên trong.

Lý Thanh Sơn đột nhiên có cảm giác như bản thân đang trần truồng giữa trời băng giá tuyết, không có chút che đậy nào, đôi mắt trống rỗng kia xuyên thấu qua thân hình và hồn phách của hắn, hình như đang tìm kiếm gì đó, hắn gần như theo bản năng thôi động mới có thể xóa bỏ cảm giác này, cười nói:“Chắc là chưa từng gặp, nếu không ta chắc chắn sẽ có ấn tượng sâu sắc !”Tuy rằng Lý Thanh Sơn đã có phỏng đoán nhưng lại không dám xác định, dù sao suy đoán kia thật sự quá đáng sợ, sao lại có thể trùng hợp đến thế chứ? Hơn nữa cảm giác cũng không quá giống.

“Cũng đúng.

”Mặc Vô Ngân nói.

Không biết từ khi nào, tiếng hạc kêu và tiếng đàn đã biến mất, chỉ còn lại tiếng tuyết rơi rào rạc, hai người nam nhân đánh giá lẫn nhau, chứng thực hoài nghi nào đó trong lòng, tuy rằng đều cảm thấy nghi ngờ của bản thân có chút đáng kinh ngạc, nhưng lại có một loại cảm ứng cực vi diệu.

Ngay tại khoảnh khắc này, sợi dây vận mệnh đã từng bị tách ra lại bắt đầu quấn quanh trở lại.

“Sư phụ của ta đã lánh đời nhiều năm, Thanh Sơn ngươi không biết cũng là chuyện thường.

”Chử Đan Thanh cảm thấy bầu không khí có chút khác thường, vừa hòa giải đôi bên, vừa cầm lấy cây dù đỏ trong tay Mặc Vô Ngân, đón hắn vào trong đình.

“Mặc đạo hữu có từng nghe đến tên của ta?”Lý Thanh Sơn xoay người ngồi xuống, trong bất tri bất giác, đã không còn gọi hắn là tiền bối nữa.

“Lý Thanh Sơn, là tên hay.

”Mặc Vô Ngân cũng ngồi xuống, vạt áo và ống tay áo cực dài uốn lượn cong xuống, tóc dài buông xõa gần như muốn chạm đến mặt đất.

“Thanh Sơn, ta rất thường hay nhắc đến ngươi với sư phụ!”Chử Đan Thanh cố gắng làm dịu bầu không khí.

“Ta cũng cảm thấy cái tên này rất hay, mai cốt hà tu tang thậm địa, nhân sinh hà xử bất thanh sơn.

” Nghĩa là Sau khi chết cần gì phải chôn cất quê hương, khắp tổ quốc đều là non sông xinh đẹp, đều là nơi thích hợp đều an giấc ngàn thu.

Lý Thanh Sơn ngân nga ngâm nói.

“Thơ hay.

”Dường như Mặc Vô Ngân có chút kinh ngạc.

“Thanh Sơn, ta còn không biết thì ra tên của ngươi bắt nguồn từ câu thơ này đó!”Chử Đan Thanh nói.

“Không biết hai chữ Vô Ngân lại bắt nguồn từ câu thơ nào?”Lý Thanh Sơn thưởng thức bình rượu.

“Chỉ là hư danh mà thôi, không có thơ từ nào cả!”Mặc Vô Ngân nói.

“Đúng là tiếc nuối thật.

”Lý Thanh Sơn lắc đầu than nhẹ, rốt cuộc là thì hư danh hay là tên giả đây?Hắn đột nhiên nói:“Ta lại đột nhiên nhớ đến một câu thơ, nhân tự thu hồng lai hữu tín, sự như xuân mộng liễu vô ngân !” Tức là ""Người giống như chim nhạn bay đi lúc mùa thu, sẽ còn để lại một ít dấu vết.

Nhưng chuyện xưa lại giống như một giấc mơ mùa xuân, không để lại bất cứ thứ gì.

""“Nhân tự thu hồng lai hữu tín, sự như xuân mộng liễu vô ngân.

”Mặc Vô Ngân trầm giọng than nhẹ, giống như đang đắm chìm bên trong câu thơ.

“Thanh Sơn, lâu năm không gặp, không ngờ ngươi không chỉ tăng cao tu vi mà còn trở thành đại thi nhân, đúng là thất kính.

”Chử Đan Thanh kinh ngạc nói.

Trong ấn tượng của hắn, Lý Thanh Sơn không có chút dính líu gì đến hai chữ “văn nhã”, sao hôm nay tự nhiên lại đổi tính, hơn nữa sư phụ cũng có chút là lạ.

“Ngươi đừng quên, ta chính là môn đồ của Tiểu Thuyết Gia.

”Lý Thanh Sơn hơi mỉm cười, nói với Mặc Vô Ngân:“Lần đầu gặp mặt, ta không chuẩn bị quà gì, chỉ đành tặng câu thơ này cho đạo hưu coi như là quà gặp mặt, cũng coi như không phải uống không ly rượu đan thanh này!”“Quà tặng của ngươi đúng là rất lịch sử tao nhã.

”Chử Đan Thanh cười nói, lại nghe Mặc Vô Ngân nói:“Không nhận!”Vẻ mặt của hắn lập tức cứng đờ, lo lắng nhìn về phía Lý Thanh Sơn.

“Vì sao lại không nhận?”Lý Thanh Sơn lại không có vẻ kinh ngạc hay tức giận gì, chỉ chậm rãi nhấm rượu đan thanh.

“Thơ rất hay, nhưng lại lạc đề, hiện tại không phải là mùa thu nhạn bay đi, cũng không phải là giấc mộng mùa xuân.

”Mặc Vô Ngân nhìn tuyết lớn ở bên ngoài đình.

“Cái này cũng đúng.

”Lý Thanh Sơn chậm rãi bước đến mép đình, suy nghĩ một chút:“Vậy bài thơ này thì sao? Thiên sơn điểu phi tuyệt, vạn kính nhân tung diệt, cô chu thoa lạp ông, độc điếu hàn giang tuyết.

”“Thơ hay!”Chử Đan Thanh khen ngợi:“Thanh Sơn, không ngờ ngươi lại có tài viết văn đến thế này!” “Quá khen quá khen!”Lý Thanh Sơn lặng lẽ cười.

“Tuy rằng bài thơ đã đúng đề, nhưng lại không liên quan gì đến “Vô Ngân”.

”Mặc Vô Ngân trầm ngâm một lúc rồi lại mở miệng phủ định, làm Chử Đan Thanh cảm thấy vô cùng mờ mịt, không biết vì sao sư phụ lại đột nhiên trở nên bắt bẻ như thế này, giống như đang cố ý kiếm chuyện với Lý Thanh Sơn vậy.

“Vốn là sẽ có dấu vết, lời đã nói, chuyện từng làm, trước sau gì đều sẽ để lại một ít dấu vết.

Thậm chí đến cả những thứ cho rằng đã hủy diệt rồi, nói không chừng một ngày nào đó sẽ lại xuất hiện.

”Lý Thanh Sơn giống như ám chỉ gì đó nói.

Bình Luận (0)
Comment