”Mặc Vô Ngân đổi chủ đề:“Trên người của ngươi có một món quà mà ta khá vừa ý, không biết ngươi có sẵn lòng từ bỏ thứ mình yêu thích hay không.
”“Đạo hữu muốn nhận cái gì! Cứ việc nói thẳng!”Lý Thanh Sơn giang rộng cánh tay.
Ánh mắt Lý Thanh Sơn chợt lóe, không khỏi nhìn về phía Chử Đan Thanh.
“Xin lỗi, Thanh Sơn, lúc trước khi sư phụ chữa thương giúp ta đã hỏi.
”Chử Đan Thanh áy náy nói, lúc trước khi gặp được Mặc Vô Ngân, hắn còn đang chữa vết thương còn sót lại chưa hoàn toàn khôi phục, Mặc Vô Ngân không chỉ chữa thương cho hắn, còn bày ra họa nghê siêu phàm thoát tục, mới làm hắn hạ quyết tâm bái người này làm thầy.
“Không có gì, đây chỉ là chuyện nhỏ!”Lý Thanh Sơn không để bụng, hắn chỉ là bạn bè với Chử Đan Thanh, thua xa mối quan hệ thầy trò này, hơn nữa từ trước đến nay Chử Đan Thanh đều rất tôn sư trọng đạo, đương nhiên sẽ không lừa gạt sư phụ của mình.
Mà hắn thì đến cả tu la tràng trong tay cũng đã bị bại lộ, càng không thèm để ý một quyển sách nho nhỏ này.
“Nhưng thật đáng tiếc, quyển sách này đã không còn trong tay ta, ta đã tặng nó cho người khác rồi.
”“Vì sao ngươi lại có được nó?”Mặc Vô Ngân không hỏi quyển sách đó ở đâu, chỉ hỏi hắn lấy từ chỗ nào, làm Lý Thanh Sơn càng thêm xác định phỏng đoán của bản thân, cho nên nói ngay:“Là do một người bạn tốt của ta tặng.
”“Bạn tốt của ngươi tên là gì?”“Bắc Nguyệt!”Lý Thanh Sơn hơi gật đầu, đôi mắt dưới hàng mày dày rậm nhìn chăm chú vào Mặc Vô Ngân ở đối diện.
“Không lẽ là.
Bắc Nguyệt từng bị Long Vương Mặc Hải tru sát ở Long Châu?”Chử Đan Thanh kinh ngạc nói, trong lúc nói chuyện hơi ngập ngừng, theo bản năng liếc nhìn Mặc Vô Ngân.
Lý Thanh Sơn hiểu rõ, lại hỏi:“Không lẽ Mặc đạo hữu cũng quen biết người bạn này của ta sao?”“Biết.
”Mặc Vô Ngân không hề che giấu.
Lý Thanh Sơn đột nhiên cười ha ha, tiếng cười phá vỡ yên lặng, không còn uyển chuyển hỏi thăm nữa, đặt hai tay lên bàn đá, hơi nghiêng người về phía trước, nhìn chăm chăm vào Mặc Vô Ngân, không chút kiêng dè hỏi thẳng:“Không lẽ đạo hữu là Long Vương Mặc Hải sao?”“Đúng vậy.
”Mặc Vô Ngân lạnh nhạt nói.
“Sư phụ.
”Chử Đan Thanh có chút kinh ngạc, thật ra chung sống với nhau nhiều năm như thế rồi, hắn cũng đã loáng thoáng đoán được thân phận của Mặc Vô Ngân, tất cả đại tu sĩ trên thiên hạ đều không phải loại người vô danh, nhưng nếu sư phụ đã không nói thì hắn làm đệ tử cũng không thể tìm tòi hiểu biết quá nhiều.
“Không biết hai chữ Bắc Nguyệt lại xuất phát từ câu thơ gì?”Mặc Vô Ngân hỏi.
“Chỉ là hư danh mà thôi, không liên quan đến thơ từ gì cả!”Lý Thanh Sơn bưng bình rượu lên, hai mắt đột nhiên biến thành màu đỏ đậm, nhìn chằm chằm vào Mặc Vô Ngân:“Bắc Nguyệt kính Long Vương một ly!”Đôi mắt trống rỗng của Mặc Vô Ngân đột nhiên ngưng tụ ra con ngươi đen nhanh, đó không phải là hai mắt của nhân loại, mà là mắt rồng tỏa ra uy nghiêm vô hạn, không coi ai ra gì, bễ nghễ thương sinh.
Trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, đại tuyết lập tức ngừng lại!Chử Đan Thanh tay chân luống cuống đứng dậy, hai người họ đều trở nên xa lạ, rõ ràng gần ngay trước mắt nhưng lại không thể chạm tới được.
Đầu ngón tay phải của Lý Thanh Sơn mọc ra móng vuốt sắc bén, mỉm cười lộ ra răng nanh, bình rượu bằng đồng xanh xuyên qua không khí lạnh như băng, chậm rãi nghênh đón Mặc Hải Long Vương.
Chử Đan Thanh dường như nghe thấy tiếng vang trống rỗng của không khí bị phá vỡ, mỗi khi bình rượu di chuyển về phía trước một tấc thì nó lại trở nên lớn hơn một vòng.
Nó nào còn là bình rượu nữa, rõ ràng là một mỏm núi được đúc bằng đồng xanh, gào thét rơi xuống từ chân trời, hoa văn khắc ở phía trên cũng biến thành những tầng mây ùn ùn kéo đến, cảm giác gần như ngạt thở.
Bùm!Mặc Hải Long Vương nâng ly, hai bình rượu đụng vào nhau.
Bên tai Chử Đan Thanh giống như vang lên tiếng sét đánh, hắn ngây người một hồi.
Nào có cái gì mà mỏm núi đồng xanh, mây đen che đỉnh, bình rượu vẫn là bình rượu bị Lý Thanh Sơn cầm trong tay .
Rượu trong bình gợn sóng một hồi, trong mắt Mặc Hải Long Vương hiện lên một tia kinh ngạc.
Vù! Một vòng sức mạnh vô hình dâng trào, quét sạch tuyết dày rơi đầy trời, tất cả những thị nữ Bạch Hạc đều biến mất, tiếng gió thổi cũng lắng xuống, trời đất hoàn toàn yên lặng.
Lý Thanh Sơn uống một hơi cạn sạch rượu trong bình, sau đó tiện tay ném bình rượu ra phía sau, hóa thành bột mịn giữa không trung.
"Quá đã!”Mặc Hải Long Vương dùng ống tay áo che mặt, chậm rãi uống cạn, cuối cùng nhẹ nhàng đặt bình rượu xuống.
Trong khoảnh khắc tay hắn vừa rời khỏi bình rượu, răng rắc một tiếng, trên bình rượu xuất hiện một vết nứt sâu.
"Ngươi đã trở nên mạnh hơn rồi.
""Không dám.
""Nhưng ngươi không nên trở về Thanh Châu.
""Vậy sao?""Ta vốn không cố ý giết ngươi thêm một lần, nhưng mà, đây có lẽ là ý trời.
”"Sai rồi!""Sai rồi?""Sai hoàn toàn, rắm chó không kêu! Thứ nhất, ngươi vốn không có giết chết ta, cho dù ngươi có thừa nhận hay không thì ngươi cũng đã bị đã lừa một vố rồi.
Thứ hai, đây không phải cái gì mà ý trời cả, mà là quyết định của Lý Thanh Sơn ta muốn tới đây để kết thúc với ngươi!”