Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1656 - Chương 1667: Lật Mặt

Chương 1667: Lật Mặt

Mặc Hải Long Vương trầm ngâm một lát:"Nói cũng có lý, cho nên ta nhất định phải giết ngươi một lần, cho ngươi một cái kết thúc!""Vậy thì tới đi!"Con mắt màu đỏ của Lý Thanh Sơn mở to giống như một con mãnh hổ, Hổ Nha trong tay hắn vung lên một đường ánh sáng màu máu chém ngang cổ của Mặc Hải Long Vương.

"Không.

"Chử Đan Thanh còn muốn ngăn cản, nhưng ống tay áo của Mặc Hải Long Vương đã rung lên.

Mặc Hải Long Vương bay ra khỏi đình cỏ, tiện tay lấy cái ô trong tay hắn đi, rút mũi kiếm Tam Xích ra ngăn cản nhát cắn của Hổ Nha, động tác giống như nước chảy mây trôi, không dính khói lửa.

Chử Đan Thanh bay giữa không trung, hắn không nghe thấy tiếng kiếm va chạm vào nhau, nhưng lại nghe thấy một trận hổ gầm long ngâm không ngừng kích động lao lên đến tận chín tầng mây.

Chử Đan Thanh trợn to hai mắt nhìn về phía đình cỏ, không thấy bóng của hai người chỉ thấy rồng cuộn hổ ngồi!"Cũng không tồi!"Mặc Hải Long Vương dùng một đôi mắt rồng nhìn chằm chằm Lý Thanh Sơn.

Hắn có vẻ kinh ngạc khi thấy trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà đối phương đã phát triển đến trình độ này rồi.

“Như này thì sao?”Lý Thanh Sơn hỏi, hai tay nắm lấy chuôi đao, dùng hết sức vung lên.

Trường kiếm đột nhiên uốn cong, không chịu nổi sức mạnh khổng lồ này nên bị lệch hướng.

Trong con ngươi của Mặc Hải Long Vương hiện ra một tia ánh sáng màu máu, hắn ngửa người ra sau, lưỡi kiếm lướt qua mặt hắn, một lọn tóc đen tung bay.

Ầm!Một luồng ánh sáng màu máu lao ra khỏi đình cỏ, phá hủy mọi thứ trên đường đi dễ như trở bàn tay.

Hồ băng vỡ tan, núi non nứt ra, để lại trên mặt đất một vết thương đáng sợ dài hàng ngàn trượng.

Lý Thanh Sơn nắm lấy lọn tóc kia, đặt lên chóp mũi khẽ ngửi, từ trong thâm tâm nói:"Cái này mới gọi là báo thù!"Trong mắt Mặc Hải Long Vương lóe lên một tia tức giận.

Lọn tóc kia đột nhiên vặn vẹo hóa thành mười mấy luồng kiếm khí đen kịt, bắn về phía Lý Thanh Sơn.

Mỗi một đường kiếm khí giống như được đại kiếm tu dốc hết sức tung ra vậy.

Bỗng nhiên phóng ra trong khoảng cách gần như vậy, ngay cả Yêu Vương cũng phải nuốt hận vào trong.

"Huyền giáp Linh Quy, hồi quang phản chiếu!"Trước mặt Lý Thanh Sơn hiện ra một mặt kính sáu cạnh, phản xạ kiếm khí trở lại rồi biến thành sợi tóc ở giữa không trung, hòa vào trong mái tóc của Mặc Hải Long Vương.

"Bùm!"Lý Thanh Sơn hét lớn một tiếng, thi triển “Hố ma điên cuồng gào thét”, cuồng phong cuồn cuộn ngưng tụ, một chiêu này đột nhiên bạo khởi, đã từng trực tiếp đập bể đầu của Cửu Đầu Vương.

Nhưng mà, thân ảnh của Mặc Hải Long Vương đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi.

Lý Thanh Sơn cảm giác được có một bàn tay đặt sau lưng của mình, sau lưng vang lên tiếng của Mặc Hải Long Vương:"Kết thúc đi!"Trong nháy mắt bộc phát ra sức mạnh kinh khủng phá hủy cả núi non, nhưng dưới sự khống chế của Mặc Hải Long Vương lại có vẻ như nước chảy mây trôi, trơn bóng không tiếng động, từ bên ngoài nhìn vào không thấy bất kỳ ánh sáng nào tựa như vết mực thấm ướt trang giấy vậy.

“Còn kém xa lắm!”Lý Thanh Sơn bất động như núi bỗng nhiên quay đầu lại, con mắt màu đỏ như lửa.

"Hả?"Mặc Hải Long Vương cảm nhận được một loại ngăn cách, ngăn cách sức mạnh của hắn ở bên ngoài nhưng ngược lại có một sức mạnh chấn động truyền từ trên người Lý Thanh Sơn, chạy dọc theo tay của hắn lan ra toàn thân.

Ngưu Ma chấn động!Ầm! Mặt đất nứt ra, vết nứt lan tràn bốn phương tám hướng, đình cỏ vỡ nát bay tán loạn.

Thân ảnh của Mặc Hải Long vương lóe lên trong không trung, Lý Thanh Sơn nhìn vào tay phải của mình, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Trong lòng bàn tay tái nhợt của hắn có một vết thương rất nhỏ, bên trong chảy ra nước mực màu đen.

Một chưởng này không những không giết được Lý Thanh Sơn mà bản thân hắn còn bị thương.

Hắn gần như quên mất đã bao nhiêu năm mình chưa trải qua chuyện như vậy rồi, hơn nữa cảm giác sức mạnh truyền từ trên người Lý Thanh Sơn đã hoàn toàn khác với lúc ban đầu.

Nhưng đối với hắn mà nói, đây không tính là trọng thương, thậm chí căn bản không được coi là vết thương.

Hắn phất tay một cái lại khôi phục như cũ, nhìn Lý Thanh Sơn ở phía dưới, rốt cuộc hắn có lai lịch như thế nào?Lý Thanh Sơn đứng thẳng trên mặt đất nứt nẻ, da thịt sau lưng biến thành màu xanh, phía trên in hình một dấu tay màu đen.

Tuy rằng hắn bị Mặc Hải Long Vương đuổi giết ngàn dặm, nhưng thực tế chỉ giao chiến trong một cái chớp mắt, nói ngắn gọn chính là bị giết trong nháy máy.

Đối với việc không biết chính xác thực lực của Mặc Hải Long Vương, cho đến giờ phút này hắn mới sâu sắc cảm nhận được sự cường đại của Mặc Hải Long Vương.

Nếu như không phải là “Ngưu Ma Luyện Bì”, không chỉ máu thị bị thối nát, mà ngay cả xương hổ cũng sẽ bị tổn thương, trong khi chân thân của Mặc Hải Long Vương còn chưa hiện ra.

Bóng đen tử vong bao phủ lấy hắn, nhưng máu tươi trong cơ thể hắn lại sôi trào lên trở nên vô cùng nóng bỏng.

So với mặt hàng Tự Khánh kia thì đây mới chính là đối thủ mà hắn muốn!Mặc dù kẻ địch cường đại, rơi vào thế hạ phong nhưng không đánh một trận thì làm sao biết được sinh tử thắng bại chứ!"Ma hóa!"

Bình Luận (0)
Comment