Keng!Đao kiếm đánh nhau, ánh mắt giao nhau, ánh chớp thạch hỏa!Trường kiếm nhanh chóng rung động, hóa giải sức mạnh trên lưỡi đao, ngàn vạn lần giao phong, chồng lên một chỗ hóa thành một tiếng kỳ dị.
Mây mù trên bầu trời bị quét sạch, trong nháy mắt cuồng phong trở lại bình thường, từng gốc đại thụ rơi xuống phía dưới chợt hóa thành bột mịn bay đầy trời.
Tại quận Như Ý, Đại Tướng quân Vương Nhạc Vũ Dương đang đối mặt với bản đồ, tính cách giăng bẫy giết chết Phi Thiên Hoàng Vương, đột nhiên lỗ tai hắn chợt động, hắn bước ra khỏi cửa, nhìn trời, kinh ngạc nói:"Uy lực thật mạnh, là ai đang chiến đấu vậy!”Hắn tung người phá không mà đi.
Đối với trận chiến giữa rồng và hổ này, vô số tu sĩ đều có cảm giác được trong lòng, chỉ có những đại tu sĩ tự tin với thực lực của mình mới chạy như bay đến đây.
Trận chiến cấp bậc như này không biết đã bao nhiêu năm rồi chưa xuất hiện.
Mặc Hải Long Vương dùng khóe mắt liếc một cái, chân mày khẽ nhíu lại, hắn búng tay một cái, một giọt mực bay ra.
Hai mắt Lý Thanh Sơn sáng lên, hắn đột nhiên nhìn thấy một điểm sơ hở, đôi cánh Phong Thần lập tức vung lên hóa thành một đường ánh sáng màu đỏ lướt qua bên cạnh Mặc Hải Long Vương.
Một đoạn mũi kiếm xoay tròn bay ra ngoài, trên ngực và bụng của Mặc Hải Long Vương xuất hiện một vết đao vô cùng thê thảm, gần như chia hắn ra làm hai, mực đậm bên trong dâng trào như muốn khôi phục lại như ban đầu.
Ánh sáng màu đỏ xẹt qua một đường vòng cung, lóe lên rồi quay về.
Lý Thanh Sơn thừa thắng đuổi theo, không cho Mặc Hải Long Vương cơ hội thở dốc.
Nhưng hắn cũng có chút kinh ngạc vì sao Mặc Hải Long Vương đột nhiên làm ra hành động vô nghĩa như vậy.
Chẳng lẽ là có âm mưu gì đó, theo giọt mực kia bay ra ngoài.
Mấy gian nhà tranh mà Chử Đạo Sư để lại dĩ nhiên đã hóa thành hạt bụi, biến mất không thấy đâu nữa.
Chử Đan Thanh che tai quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt đầy thống khổ, trong kẽ tay tràn ra máu tươi bị dư âm của trận chiến ban nãy làm bị thương.
Mà một giọt mực kia rơi lên người hắn hóa thành một quả cầu màu đen, bao phủ hắn ở bên trong.
Trong lòng Lý Thanh Sơn chấn động, thân hình hắn cứng đờ, thần sắc biến ảo không ổn định.
"Làm sao vậy? Ngươi còn do dự cái gì? Trạng thái này không thể duy trì lâu đâu.
"Mặc Hải Long Vương cầm thanh kiếm gãy trong tay, thần sắc vẫn bình tĩnh như cũ, giống như người bị kiếm đâm trúng không phải hắn, ngạo nghễ nhìn Lý Thanh Sơn.
"Không sao!"Lý Thanh Sơn một đao chém lên người mình, để lại một vết thương thê thảm giống hệt Mặc Hải Long Vương:“Ta trả lại đao này cho ngươi, chúng ta đổi chỗ khác tiếp tục đi!”Hắn không phải loại người tràn đầy tình cảm, cũng không thèm để ý tổn thương một ít người vô tội, càng không muốn quyết chiến công bằng với Mặc Hải Long Vương.
Ngược lại hắn luôn muốn liên thủ với Tiểu An giết rồng nhưng hắn tuyệt đối sẽ không lợi dụng sự an nguy của bạn bè để tạo ra sơ hở tấn công kẻ địch.
Đây là niềm kiêu ngạo của hắn!Mặc Hải Long Vương lần nữa quan sát Lý Thanh Sơn, hỏi:"Ngươi thật sự muốn giết ta?""Nói nhảm!""Ở chỗ này ngươi giết không được ta đâu, đổi sang nơi khác cũng vậy.
Cho dù ta đứng bất động, cho ngươi chém một trăm đao, một ngàn đao thì ta cũng sẽ không thể chết.
”Mặc Hải Long Vương nói.
“Vậy ngươi đứng yên tại chỗ đừng nhúc nhích!”Lý Thanh Sơn vung đao chỉ vào Mặc Hải Long Vương, hắn ghét nhất chính là loại giả bộ ngầu này.
Mặc Hải Long Vương hoàn toàn không để ý tới hắn, đi tới bên người Chử Đan Thanh, vỗ nhẹ vào lưng của hắn.
Chử Đan Thanh phun ra một ngụm máu, sắc mặt lập tức khá hơn rất nhiều, nói:"Sư phó, các ngươi đừng đánh nhau nữa, có ân oán gì mà không thể hóa giải!”"Câm miệng.
"Mặc Hải Long Vương không quay đầu lại nói với Lý Thanh Sơn:"Đương nhiên, ngươi cũng sẽ không bị ta dễ dàng giết chết, một khi thua ngươi lập tức chạy trốn, tiếp tục chiến đấu cũng không có ý nghĩa gì!”"Ta sẽ chạy ư? Vậy cho hỏi làm sao mới có thể giết được ngươi? Long Vương đại nhân!”Lý Thanh Sơn giễu cợt hỏi.
" Nếu không sợ chết thì đi đến Họa Mộ đi! Chỉ có ở nơi đó thì ngươi mới giết được ta.
”Lời này nhìn thế nào cũng giống như một cạm bẫy được ngụy trang bằng phép kích tướng vụng về nhưng vẻ mặt của Mặc Hải Long Vương lại vô cùng bình tĩnh giống như đang nói ra một sự thật đơn giản vậy.
Lý Thanh Sơn thực sự tin lời hắn, có lẽ hắn không phải là rồng thật, nhưng lại có được sự kiêu ngạo của rồng.
Lý Thanh Sơn căn bản khinh thường trò lừa bịp như vậy, vì vậy khen:"Ngũ Tuyệt tiên nhân thật đúng là vẽ ra thần vận của rồng!”Vẻ mặt Mặc Hải Long Vương đột nhiên thay đổi, dù Mặc Vũ bị giết nhưng thời điểm khi bị Lý Thanh Sơn chém trúng, hắn lại có một sự lãnh đạm thâm thúy nhưng vào giờ phút này, lại giống như thật sự bị chọc giận vậy, mắt rồng nhìn chằm chằm vào Lý Thanh Sơn:"Chỉ dựa vào một câu nói này của ngươi cũng đáng chết rồi!”Quả nhiên, Lý Thanh Sơn âm thầm nói:"Có đáng chết hay không cũng không phải dựa vào miệng ngươi nói là được.
Yên tâm, mặc kệ Mặc Hải Long Vương là Họa Mộ, đến lúc nên đi thì ta sẽ tự mình đi, nhưng mà đến lúc đó thì không phải một mình ta nữa rồi, cũng giống như hôm nay ngươi chỉ có một cơ hội để giết ta.
”“Trăm người vạn người tùy ngươi!”Mặc Hải Long Vương phất tay áo rời đi, một tay đè bả vai Chử Đan Thanh lại, hai người đồng thời biến mất.