Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1661 - Chương 1672: Lương Tâm

Chương 1672: Lương Tâm

Lý Thanh Sơn cười nói: "Có ta giúp một tay chắc chắn sẽ rất lợi hại, Huyễn Hải Thần Vương khi gặp được ta liền được thăng thiên, Đại Dung Thụ Vương thì trở thành thần sau đó không lâu, tìm ta xem như ngươi tìm đúng người rồi!""Ha ha, ta tin là như vậy, ngươi biết Phi Thiên Hoàng Vương sao?" Kim Thiền Linh Vương hỏi.

"Ở Thanh Châu này ai mà không biết hắn.

""Ta cũng có thâm thù đại hận với hắn, khi ta thăng thiên nhất định hắn sẽ đến phá hoại, đến lúc đó phải nhờ người giúp đỡ ta.

""Các ngươi có thù oán!"Lý Thanh Sơn rất là kinh ngạc, Kim Thiền Linh Vương và Phi Thiên Hoàng Vương đều là Thất Thập Nhị Lộ Yêu Vương, hơn nữa lại còn là đồng loại, làm sao có thể có thù được! Mà cho dù có thù đi chăng nữa thì với sự thận trọng của Phi Thiên Hoàng Vương, hắn cũng sẽ không mạo hiểm để đến phá hoại! Lúc ở Thanh Châu, Lý Thanh Sơn đã làm nhục Phi Thiên Hoàng Vương như vậy mà cũng không thể gặp được bản thể của hắn đến báo thù, sao hắn có thể đến đối đầu với một trong những Yêu Vương mạnh nhất của Cửu Châu như Kim Thiền Linh Vương.

"Có lẽ ngươi không biết, bọn ta vốn dĩ là bằng hữu tốt, nhưng việc hắn bị trấn áp trong Trấn Ma Điện của Thiên Long thiền viện đều là do ta sắp đặt.

"Giọng nói trẻ con của Kim Thiền Linh Vương lập lửng, như thể đang luyến tiếc những ký ức trong quá khứ.

"Phản bội!"Lý Thanh Sơn đã hiểu rõ tình hình, hèn gì Kim Thiền Linh Vương lại có thể khẳng định là Phi Thiên Hoàng Vương sẽ tới để phá hoại như vậy, mối thù này có thể nói như núi cao biển sâu.

Nếu hắn bị trấn áp mấy ngàn năm như Phi Thiên Hoàng Vương, thì nhất định sẽ không thể để cho kẻ phản bội mình dễ dàng tu luyện thành công được, dù biết là nguy hiểm như vậy nhưng cũng không thể nhịn nổi, nhất định phải ra tay ngăn cản! So với chuyện này thì việc bị sỉ nhục và giết mấy tên phân thân thì căn bản không có gì to tát.

"Đúng vậy, ta chính là người lừa hắn đến Trấn Ma Điện.

""Sau đó thân phận của ngươi bị lộ, và bị Thiên Long thiền viện trục xuất?""Ừm.

"“Việc gì mà phải làm khó mình như vậy?” Lý Thanh Sơn cau mày, nếu không bị trục xuất khỏi Thiên Long thiền viện thì Kim Thiền Linh Vương đã có thể học được “Thiên Long Thiền Xướng” rồi, và nói không chừng đã có thể tu thành chánh quả từ lâu rồi.

“Bất đắc dĩ ta mới phải làm như vậy.

” Kim Thiền Linh Vương thở dài, nhưng trong lòng vẫn kiên định như trước, cho dù có phải lựa chọn lại một lần nữa thì hắn nhất định cũng sẽ làm như vậy.

"Nếu đã như vậy, tại sao không đến nơi khác để độ kiếp, không phải ngươi và Thụ Vương cũng là bằng hữu sao? Nếu như ở Vụ Châu thì đã có hắn bảo vệ cho ngươi, dù là Phi Thiên Hoàng Vương cũng không thể đụng đến ngươi.

""Bất đắc dĩ lắm mới phải làm như vậy.

""Tại sao?"“Vì ta là đệ tử Phật giáo, không thể để mặc cho hắn tàn sát chúng sinh được.

”“Chuyện đó còn quan trọng hơn việc ngươi phải rơi vào nguy hiểm sao?”Lý Thanh Sơn lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn đã hai lần đặt cược vào con đường tu hành của chính mình, còn không tiếc mà phản bội bằng hữu, chỉ vì để ngăn cản hắn tàn sát chúng sinh, đây đơn giản là quá yêu chúng sinh.

Ngay cả là những đại tu sĩ của loài người cũng không có mấy người dám vì người phàm trần mà mặc kệ mạng sống để đối đầu với Phi Thiên Hoàng Vương! "Ngươi cũng đừng nghĩ ta là thứ gì đó cao thượng như vậy.

Nếu cứ mặc kệ không quan tâm thì điều đó sẽ trở thành ma tâm của ta, ngược lại nó cũng không thể giúp ta tu luyện thành công được.

Mọi chuyện trên đời chỉ có lương tâm là không thể trốn tránh được, nếu bản thân đã có tấm lòng từ bi, thì chỉ có thể làm mọi việc đúng theo lương tâm của mình mách bảo, vậy mới nói chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.

”Giọng nói của Kinh Thiền Linh Vương rất nhẹ nhàng và nhã nhặn, hắn không hề cảm thấy oán hận khi mình bị trục xuất khỏi Thiên Long thiền viện, hắn cũng không có niềm kiêu hãnh của một anh hùng, như thể hắn làm những điều đó là điều hiển nhiên.

Lý Thanh Sơn cảm thấy rất kính nể, không phải vì lòng trắc ẩn của Kim Thiền Linh Vương là vì sự “bất đắc dĩ” của hắn.

Tất cả những việc trên đời này đều chịu sự ràng buộc của lương tâm, bất kể là lợi hay hại, là được hay mất, chỉ có thể thản nhiên mà chấp nhận số mệnh.

"Được, ta giúp ngươi!""Cảm ơn.

" Kim Thiền Linh Vương nói.

"Tạm thời ta sẽ không rời khỏi Thanh Châu, lúc nào ngươi thăng thiên thì báo với ta một tiếng, ta sẽ lập tức tới.

À đúng rồi, quà của ta đâu?""Đáng lẽ đến lúc đó mới có, nhưng nếu ngươi đã đến rồi thì ta sẽ tặng ngươi cây đao này.

"Một tia sáng kim loại như dung nham tan chảy lóe lên, xuyên qua nhiều tầng đất, Lý Thanh Sơn vươn tay cầm lấy ánh sáng sắc bén ấy rồi múa một vòng.

Đó là một cây Giới Đao để gỡ bỏ phong ấn, trên đó không trang trí gì rườm rà, nhìn đơn giản và rất trang trọng, nó vừa hàm chứa cả pháp diệu của các hòa thượng vừa có hàm chứa tấm lòng từ bi của Phật.

Hắn cầm cây kiếm trong tay mà tinh thần bỗng trở nên tĩnh lặng, đúng là một bảo Phật hiếm có.

Bình Luận (0)
Comment