Phi Thiên Hoàng Vương không muốn giết hắn cũng không chỉ vì muốn dằn vặt hắn, mà là do bản thể không ra tay thì rất khó giết được hắn, không cẩn thận là liên lụy phân thân yêu soái ngay.
Nếu bản thể ra tay thì tứ đại Kim Cang của Thiên Long thiền viện không phải nói giỡn, hoàn toàn chẳng đáng để mạo hiểm như vậy, cho nên mới liên tục dùng lời lẽ để kích động hắn, khiến hắn tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng đối với hắn mà nói thì có lẽ đây lại là một loại mài giũa.
Bên ngoài Trấn Ma điện, Vô Úy Tăng lộ ra vẻ mặt vui mừng, toàn bộ Thiên Long thiền viện đều kỳ vọng vào Nhất Đăng.
Dù sau khi “Nhất Ý” xuất hiện, Vô Úy Tăng cũng cho rằng nàng thích hợp làm phương trượng kế nhiệm hơn.
Nhưng nếu hắn có thể phá vỡ ma chướng, phấn chấn trở lại thì thực sự đáng để ăn mừng, bỗng nhiên cảm thấy Lý Thanh Sơn cũng hợp mắt hơn nhiều.
“Sư huynh, coi như đệ tử này của ta đến là đúng rồi!”Bất Nộ Tăng cười nói.
Vô Úy Tăng gật đầu nhẹ, cũng không thể không thừa nhận điều này, trong lòng lại âm thầm trù tính:“Dù Lý Thanh Sơn là đệ tử tục gia, dù không mấy trung thành với Thiên Long thiền viện nhưng khá tôn trọng Bất Nộ sư đệ, cũng coi như là một mạch.
Cơ hội Nhất Đăng vượt qua thiên kiếp thứ ba là rất lớn, còn Nhất Ý thì không biết tu vi đã đến bước nào rồi, nhưng chắc chắn không xa thiên kiếp thứ ba, Thiên Long thiền viện có người nối nghiệp rồi!”Lại nói:“Nếu hắn không chịu xuất gia thì Thiên Long thiền viện cũng không thể cưỡng ép, chẳng qua đã là đệ tử của ngươi rồi, nếu cần giúp đỡ gì thì cứ lên tiếng, đừng để người ta cảm thấy Thiên Long thiền viện keo kiệt.
”“Vâng, phương trượng sư huynh.
”Bất Nộ Tăng nở nụ cười, biết coi như Vô Úy Tăng đã công nhận Lý Thanh Sơn rồi, mà được Vô Úy Tăng công nhận tức là được Thiên Long thiền viện công nhận, từ đó sẽ dành đủ sự ủng hộ cho Lý Thanh Sơn để hàn gắn mối quan hệ lạnh nhạt, dù không đạt tới mức tận tâm tận lực thì ít nhất cũng là thân thiện.
Mà sự công nhận này không chỉ vì Lý Thanh Sơn giúp đỡ Nhất Đăng hòa thượng, đó chỉ là một kiểu bày tỏ thái độ mà thôi, quan trọng vẫn là thực lực thực tế.
Dù là đại tông môn thì cũng cực kỳ hiếm đại tu sĩ, đại tu sĩ mà cũng nâng cao chất lượng thực lực tông môn, nếu không bất đắc dĩ thì chẳng ai lại đẩy họ ra ngoài cả.
Ngược lại điều này cũng chứng minh “lời nói xằng bậy” của Lý Thanh Sơn, rằng giữa mạnh và yếu thực sự khác biệt một trời một vực.
“Giờ nhìn họ tu hành thế nào.
”Vô Úy Tăng mong đợi nói.
“Được!”Trong lòng Bất Nộ Tăng còn sầu lo, Thanh Sơn à Thanh Sơn, ngươi đừng thật sự thành Ma vương, nếu không thì sư phụ ta cũng không thể giấu giếm giúp ngươi.
Lý Thanh Sơn nhìn chăm chú tượng Trấn Ma thứ chín, lại phát hiện nó không hề giống tám bức tượng Trấn Ma trước, trông cao lớn hơn rất nhiều lần, chất liệu cũng rất khác biệt, trông có vẻ càng nghiêm nghị hơn, ngồi xếp bằng ở đó mà thần thái ôn hòa tĩnh mịch, tựa như lão tăng ngồi thiền.
Hắn quan sát một lúc, cũng không lập tức đạt được truyền thừa Trấn Ma Đồ Lục, thế là hắn vươn tay ra đặt trên tượng, vừa thôi thúc ma tâm vừa để tâm thần chìm vào thức hải.
Một tiếng ầm ầm vang lên, tượng trấn ma sống lại, đứng sừng sững trong thức hải tựa như núi cao rồi bắt đầu khua múa.
Thức thứ nhất, Ma Tâm Sơ Hối!Thức thứ hai, Ma Tính Nan Di!Những động tác này vô cùng mạch lạc, cấp bậc tăng dần, đến cuối cùng thì hoàn toàn giác ngộ thấu đáo, rồi nó chợt dừng hết mọi động tác, ngồi xếp bằng ở thức hải, mái tóc rối tung lần lượt rơi rụng, quy y Phật ta, trở thành tăng lữ.
Lý Thanh Sơn bỗng hiểu ra, hóa ra trong tượng Trấn Ma thứ chín này không chỉ ẩn chứa Trấn Ma Đồ Lục tầng thứ chín, mà còn là nguyên tắc chung của Trấn Ma Đồ Lục, đến đây mới lộ ra rất nhiều điều tuyệt diệu trong đó.
Trong lòng hắn phấn chấn hừng hực, nếu hiểu được những đạo lý này thì chắc chắn tu vi nhân loại của hắn sẽ có sự biến đổi về chất.
Thế là hắn bắt đầu tiến hành tìm hiểu một cách chăm chú, nhưng dần dần lông mày hắn lại nhíu vào.
“Thanh Sơn, nếu ngươi đã rẽ lối rồi thì ở đây còn cơ hội để sửa chữa!”Bất Nộ Tăng lặng lẽ nói trong lòng.
Vốn trong Trấn Ma điện chỉ có một tượng Trấn Ma, tám bức đầu tiên đều được phỏng theo từ bức tượng này, mục đích là để đi sâu phân tích bộ công pháp quá huyền ảo này, giúp người ta dễ dàng hiểu được.
Nhưng cuối cùng vẫn là bức tượng Trấn Ma này, giống như trăm sông đổ về một biển vậy.
Nhưng Lý Thanh Sơn đâu có rẽ lối, mà từ lúc ban đầu đã đi ngược lại, cho nên tu được đến bước này thực sự là kỳ tích.
Khi hắn thử tìm hiểu Trấn Ma Đồ Lục tầng thứ chín là phát hiện sự đối lập này đã lớn đến mức không thể điều hòa, đừng nói là thấu hiểu toàn bộ công pháp, ngay cả công pháp tầng thứ chín cũng khó mà tu tập, thi triển ma khí đến bước này thì lập tức tán loạn.
Hắn thử ngồi xếp bằng như tượng Trấn Ma thì nhận ra vô cùng khó chịu, từ lúc ban đầu hắn đã không nghĩ với việc làm hòa thượng, nhưng cuối cùng vị ma tộc lạc đường biết quay lại này lại làm hòa thượng.
Nâng cao cảnh giới thì còn có thể dốc lực mà cưỡng chế vượt qua, nhưng tu tập công pháp thì vẫn cần phải lĩnh hội.
“Lẽ nào thật sự phải đổi một bộ công pháp sao?”