“Sai bét, là vì hắn đủ mạnh! Cái gì mà “bỏ đồ đao xuống, lập tức thành Phật” cũng là khi ngươi đủ mạnh rồi, chứ đồ bỏ đi thì làm gì có đồ đao để bỏ.
Đừng hận Phi Thiên Hoàng Vương, muốn hận thì hận bản thân quá yếu ấy!”Lý Thanh Sơn buông Nhất Đăng hòa thượng ra, nhìn chăm chú vào vị tượng Trấn Ma cuối cùng rồi bắt đầu lĩnh ngộ Trấn Ma Đồ Lục tầng thứ chín.
“Đúng là nói nhăng nói cuội!”Vô Úy Tăng cả giận nói.
Không có bất kỳ đệ tử Phật môn nào lại tuyên dương quy luật tự nhiên cá lớn nuốt cá bé như vậy, bằng không còn có vạn quyển kinh Phật kia để làm gì? Liều lĩnh theo đuổi sức mạnh là chuyện mà ma tu mới phải làm.
“Sư huynh, ngươi nhìn kìa!”Bất Nộ Tăng vươn tay ra chỉ, trên hình ảnh chiếu rọi ra Trấn Ma điện tầng thứ chín, Nhất Đăng hòa thượng ngã ra mặt đất, nét mặt biến ảo không ngừng, ngọn đèn bên cạnh chớp tắt rồi chợt bừng sáng.
“Tầm thần đã loạn vậy rồi mà lại nghe lời nói linh tinh này!”Vô Úy Tăng cau mày.
“Dù là lời nói linh tinh thì cũng có tác dụng, vậy cũng coi như là lấy độc trị độc nhỉ!”Bất Nộ Tăng cười nói.
Tâm thần Nhất Đăng hòa thượng xao động, từ xưa tới nay chưa một ai nói với hắn như vậy, hắn ở Thiên Long thiền viện từ nhỏ cho đến lớn, dù nơi này cũng có sự cạnh tranh kịch liệt nhưng chắc chắn sẽ không có quy tắc tàn khốc mạnh hiếp yếu.
Tuy tiến vào trong Trấn Ma điện thí luyện thì trừ ma vệ đạo cũng là chuyện đương nhiên, dù không may chết trận thì cũng là hy sinh vì đạo, hồn về chốn cực lạc.
Chính vì hắn coi lòng dạ từ bi, phổ độ chúng sinh là mục tiêu theo đuổi suốt đời, nên khi phát hiện hành động của bản thân dẫn đến hậu quả khủng bố như vậy thì mới càng ngày càng không thể chịu đựng.
Hơn nữa, ngay cả Vô Úy Tăng khuyên hắn tỉnh lại đi cũng tự nhiên cho rằng hắn có trách nhiệm quan trọng trong chuyện này, vì thế mà không có bất kỳ người nào thuyết phục được hắn, chính hắn lại càng không thể tha thứ cho chính mình.
Nhưng Lý Thanh Sơn lại cho hắn một đáp án khác, khiến hắn cảm thấy mình không phải tội nặng không thể tha như vậy.
Hắn nhìn hai tay khô gầy của mình, tự lẩm bẩm:“Hóa ra là do ta quá yếu sao? Vì thế nên ta không thể làm chủ mọi chuyện, vì thế thậm chí Phi Thiên Hoàng Vương còn khinh thường việc giết ta.
Nếu ta mạnh như Vô Úy phương trượng thì sẽ không bị hắn lợi dụng, sẽ không sa sút đến nông nỗi này, sẽ không hại nhiều người phải chết như vậy!”Trong giây phút này, hắn bỗng cực kỳ khát khao được trở nên mạnh mẽ!Hắn gần như bị cảm giác tội lỗi đè sập lại bỗng như tìm thấy lối thoát trong bóng tối vô tận, sự hối hận ngày xưa chỉ có thể giày vò tinh thần hắn không ngừng mà thôi, dù tự trừng phạt mình như thế nào đi nữa thì cũng không thể thay đổi quá khứ.
Thế nhưng khát vọng trở nên mạnh hơn lại truyền một nguồn động lực vào trong lòng hắn, đó là sức mạnh hướng về phía trước.
Đèn đuốc đột nhiên bừng sáng, xua tan ma khí khắp bốn phía.
“Lại bị hắn cứu một lần nữa!”Nhất Đăng hòa thượng liếc mắt nhìn bóng lưng Lý Thanh Sơn, sau đó nhắm mắt thi triển Đại Quang Minh Kinh, tia sáng tỏa ra xung quanh hắn phá vỡ cấm chế mà Bất Nộ Tăng để lại.
Nếu muốn trở nên mạnh hơn thì có cách nâng cao tu vi, vượt qua thiên kiếp thứ ba!Dần dần, thân thể khô quắt của hắn lại trở nên đầy đặn, da dẻ cũng có màu máu.
Nhưng dung mạo hắn vô cùng xấu, mũi hếch, môi trên hếch lên, hai tai vểnh ra, cũng không đẹp đẽ hơn mặt Khô Lâu bao nhiêu.
Nhưng luồng tức quang minh chính đại này lại để để khiến người ta coi nhẹ dung mạo của hắn.
Dư quang khóe mắt Lý Thanh Sơn liếc một cái mà không khỏi mỉm cười, hắn đâu ăn no rửng mỡ mà đến nói những câu này với Nhất Đăng hòa thượng.
Còn nhớ lần gặp mặt đầu tiên, Nhất Đăng hòa thượng hết lời khuyên hắn không được đến Trấn Ma điện tầng thứ tám, đó là sự cân nhắc an toàn cho hắn mà không có bất kỳ suy nghĩ đen tối tư lợi gì, rõ ràng có thực lực kinh người nhưng không hề có chút kiêu căng của “đám đại sư huynh” mà hắn từng thấy.
Sau đó họ hợp lực giết tới tầng thứ tám, Nhất Đăng hòa thượng cũng giúp hắn một tay, tự tay tiêu diệt năm đến sáu tên ma soái, ma tướng với ma tộc lại càng nhiều vô số kể, để lại ấn tượng không tồi cho hắn, nên hắn không đành lòng nhìn tên này chết trong hối hận.
Vẻ thống khổ lắng lại trên gương mặt Nhất Đăng hòa thượng, thay vào đó là phong độ nghiêm trang, tăng bào trên rách rưới trên người hóa thành tro bụi dưới sự thiêu đốt của ánh sáng, lộ ra thân thể cường tráng, sau đầu còn có một vòng vầng sáng hiện ra.
Hắn chính là đệ tử mạnh nhất Thiên Long thiền viện vào mấy chục năm trước, hơn bốn mươi tuổi đã vượt qua thiên kiếp thứ hai, có được thiên tư tuyệt đỉnh nổi bật, vô cùng nổi tiếng khắp Thanh Châu, thậm chí còn được coi là phương trượng đời tiếp theo của Thiên Long thiền viện, mãi đến tận sau khi Tiểu An tới Thiên Long thiền viện thì mới bị vượt lên trên.
Mà trong mấy chục năm Lý Thanh Sơn ở Vụ Châu, hắn cũng không lơi là việc tu hành một ngày nào, tu vi càng ngày càng tiến bộ, lại có sức chống đỡ to lớn từ đại tông môn Thiên Long thiền viện nên thiên kiếp thứ ba tuyệt đối không phải chuyện xa không thể với tới, có hi vọng đột phá hơn cả thủ tọa các viện, nếu không bị tâm ma cản trở thì nói không chừng đã bế quan chuẩn bị độ kiếp rồi.