Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1668 - Chương 1679: Vì Cái Gì?

Chương 1679: Vì Cái Gì?

Mặt trời chói chang như thiêu như đốt, hắn thì mím chặt đôi môi khô khốc, quát lớn:“Phi Thiên Hoàng Vương, ngươi lăn ra đây cho ta, Nhất Đăng ở đây!”“Nhất Đăng đại sư, lại gặp nhau rồi!”Một nam tử có vóc người to lớn, da dẻ khô vàng bước ra từ góc đường, trên người hắn tỏa ra yếu khí nồng nặc, rõ ràng là một yếu soái châu chấu.

Trên mặt hắn là nụ cười nhiệt tình dào dạt như thấy bằng hữu cũ, còn chìa thứ ở trên tay ra:“Có ăn hay không?”Đó là một đoạn cánh tay, trên cổ tay còn đeo một chuỗi niệm châu, Nhất Đăng hòa thượng liếc mắt một cái đã nhận ra chuỗi niệm châu này, giận nổ mắt nói:“Nhất Đức sư đệ!”“Các ngươi quen nhau à! Còn lừa trọc này không biết điều, dám đến trước mặt ta mà ồn ào, tưởng mình là Nhất Đăng hòa thượng đại sư ngươi chứ.

”“Nộp mạng đi, Phật Quang Phổ Độ!”Nhất Đăng hòa thượng giận tím mặt, toàn thân tỏa ra tia sáng bạch kim, nửa tòa thổ thành đều chim trong tia sáng, ngay cả ánh mặt trời cũng lu mờ vì nó.

Bụi mù tản đi, một vòng tròn màu đen xuất hiện trên mặt đất, kiến trúc trong đó đều bị phá vỡ hết, mà yêu soái châu chấu thì đứng ở mép của vòng tròn:“Nhất Đăng đại sư ngươi thật mẹ nó đủ sáng, ta đây cũng có một thứ rất sáng, tặng cho ngươi này!”Nói rồi hắn ném ra một cái đầu người, chiếc đầu lăn đến dưới chân Nhất Đăng hòa thượng, bất ngờ chính là đầu của “Nhất Đức sư đệ”, hai mắt mở to chết không nhắm mắt, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ thống khổ và sợ hãi.

“Đại Quang Minh Thương!”Nhất Đăng hòa thượng nổi giận mà đánh về phía yêu soái châu chấu, từng tia sáng bạch kim lao nhanh đi.

Yêu soái châu chấu tung người lùi ra, thong dong né tránh từng tia sáng, lại còn thốt lên tiếng cười ngang ngược sảng khoái.

“Đến đây, đến giết ta đi! Chẳng phải ngươi căm hận Thiên Long thiền viện sao? Ta chính là đệ tử Thiên Long thiền viện đây, để bản thể của ngươi đến đi!”Nhất Đăng hòa thượng điên cuồng gào lên.

“Giết ngươi ư, tại sao ta phải giết ngươi? Ngươi là đại ân nhân của ta mà, ta cảm ơn ngươi còn không kịp chứ! Nhờ ngươi mà ta mới được ăn nhiều thứ mĩ vị như vậy.

”Thân hình yêu soái châu chấu lóe lên, hiện ra ở phía sau Nhất Đăng hòa thượng mà nói.

Cánh tay của Nhất Đăng hòa thượng bỗng vung về phía sau, ngọn đèn tung ra một ngọn liệt hỏa, nhưng yêu soái châu chấu đã bay về phía chân trời rồi.

“Xuống đây quyết một trận tử chiến với ta đi chứ!”Nhất Đăng hòa thượng rít gào ngất trời.

“Ta biết ngươi rất muốn chết, vì thế ta vĩnh viễn sẽ không giết ngươi.

Ta muốn giữ ngươi lại làm chứng, chứng kiến ta ăn ngàn tỉ nhân loại như thế nào, rồi ăn từng bị sư huynh đệ của ngươi, ha ha ha ha!”Trong thành trì cháy hừng hực, Nhất Đăng hòa thượng quỳ rạp xuống, ôm đầu “Nhất Đức sư đệ” mà khóc oà lên.

Ba ngày sau, hắn trở lại Thiên Long thiền viện, tự xin vào Trấn Ma điện chịu phạt, cho đến tận hôm nay.

Lý Thanh Sơn nhìn một đại nam nhân ôm đầu khóc nức nở như thế thì cũng không đành lòng:“Đến mức như vậy sao, ngươi cũng đâu cố ý đâu, lại nói khi đó ta cũng không phải vì cứu ngươi, chỉ đơn thuần là không nhịn được cơn giận này.

Nếu không phải hắn chủ động buông tay thì ngươi đã bị kéo thành hai nửa rồi, không ngờ lại để hắn chạy mất, thật sự không nghĩ đến mà.

”Bên ngoài Trấn Ma điện, sắc mặt Vô Úy Tăng tối sầm lại, vốn đang cảm ơn Lý Thanh Sơn cứu Nhất Đăng hòa thượng, không ngờ hắn hoàn toàn không muốn cứu người, ngược lại hạ quyết tâm giết người.

“Sao ngươi lại ung dung như vậy?!”Nhất Đăng hòa thượng chất vấn.

“Ta đâu làm gì sai?”Lý Thanh Sơn nhún vai một cái.

“Ngươi biết Thanh Châu đã có biết bao nhiêu sinh linh đồ thán, táng thân trong miệng châu chấu hay không?”Nhất Đăng hòa thượng kích động nói.

“Ta đâu có giết những người đó, nói nhiều vậy làm gì, cứ coi như ta sai đấy thì sao, sai thì sai thôi!”Lý Thanh Sơn nói.

Nhất Đăng hòa thượng im lặng một lát:“Ngươi chẳng phải đệ tử Phật môn, không hề có tí lòng từ bi nào, chẳng hiểu gì cả!”“Nói láo!”Lý Thanh Sơn bỗng nổi giận, hắn hận nhất việc người khác tự cho là đúng mà nói với hắn rằng “ngươi chẳng hiểu gì cả”, ngay cả yêu vương cái gì cũng biết như Đại Dung Thụ Vương cũng chưa từng nói câu này với hắn.

Hắn túm lấy vạt áo Nhất Đăng hòa thượng rồi kéo tên kia tới trước mặt, trong con ngươi lấp lóe ma quang:“Ngươi thật là đồ bỏ đi!”Trong con ngươi Nhất Đăng hòa thượng chợt xuất hiện sự tức giận, vì là đệ tử thiên tài có hy vọng vượt qua thiên kiếp thứ ba nhất của Thiên Long thiền viện, nên xưa nay chưa có ai đặt ba chữ này lên đầu hắn.

“Ngươi thực sự sai rồi! Nhưng ngươi biết ngươi sai ở chỗ nào không? Đó là ngươi quá yếu!”“Ta quá yếu?”Nhất Đăng hòa thượng ngạc nhiên, xưa nay chưa một ai nói như vậy với hắn.

“Nếu ngươi không yếu như thế thì sẽ không bị Phi Thiên Hoàng Vương lừa đến tầng thứ chín, như thế đã tìm ra và giết được Phi Thiên Hoàng Vương rồi!”Lý Thanh Sơn rất giỏi trong việc tìm ra đáp án đơn giản cho vấn đề phức tạp, dù đáp án này chưa chắc đã đúng nhưng chắc chắn rất thực tế.

Nhất Đăng hòa thượng sửng sốt.

“Có biết vì sao hắn là một ma tộc mà lại được đặt tượng ở đây không?”Lý Thanh Sơn giữ chặt đầu Nhất Đăng, úp mặt hắn lên trên tượng Trấn Ma.

“Bỏ đồ đao xuống, lập tức thành Phật!”Nhất Đăng hòa thượng gần như nói theo bản năng, sau một năm ngồi không bất động thì hắn cũng hơi hiểu Trấn Ma Đồ Lục.

Bình Luận (0)
Comment