“Sư huynh lo xa rồi, Ma vương bình thường sẽ không trở về nơi này, càng không thản nhiên tiến vào Trấn Ma điện này.
Hắn hợp lực với Giao Nhân vương ở Nam Cương càn quét ma quật, nên càng không ai không biết.
Có lẽ hắn hơi phóng đãng tùy tính, nhưng hành vi thì không thẹn với Thiên Long thiền viện, cũng không thẹn với ta, sư huynh không nên đa nghi!”“Ta cũng hi vọng là ta lo xa rồi, nhưng ngươi cũng không được bao che khuyết điểm.
Nếu tình hình không đúng, ta dùng danh nghĩa của phương trượng lệnh cho ngươi phải trấn áp hắn ở trong Trấn Ma điện, không được có sai sót!”“Đệ tử của ta thì tất nhiên ta phải chịu trách nhiệm rồi.
”Bất Nộ Tăng nói.
Lúc này Lý Thanh Sơn đã tới Trấn Ma điện tầng thứ tám, sau khi hồi tưởng lại từng vị tượng Trấn Ma phù hợp với Trấn Ma Đồ Lục của mình một lần thì có thêm chút lĩnh ngộ, thế là hắn đứng trầm tư trước tượng Trấn Ma thứ tám một lúc, cuối cùng cũng quyết định tiến vào Trấn Ma điện tầng thứ chín.
Trong nháy mắt, ma khí mãnh liệt ập vào mặt, phun trào khắp bốn phía tựa như sương mù dày đặc, không thể tản ra được.
Lý Thanh Sơn như lại trở về trong ma quật ở Nam Cương, trong lòng chợt sáng tỏ:“Quả nhiên bên dưới Trấn ma điện này là một ma quật, hơn nữa còn to lớn hơn bất kỳ ma quật nào mà ta từng thấy ở Nam Cương, nếu để ma khí tùy ý phóng lên trời thì đủ để lan đến ngàn dặm.
Lý Thanh Sơn thi triển thần niệm, tìm kiếm vị trí của tượng Trấn Ma thứ chín, để rồi nhận ra diện tích của Trấn Ma điện tầng thứ chín này còn to lớn hơn cả tám tầng trước cộng lại.
Ngoài ma khí ra thì trong này không có thứ gì cả, đừng nói là bức tường vàng son lộng lẫy, ngay cả trụ điện cũng không có lấy một cái, quả thực như là đi tới một thế giới khác.
“Tìm thấy rồi!”Lý Thanh Sơn nhanh chóng tìm thấy vị trí của tượng Trấn Ma thứ chín, nên lập tức rẽ ma khí mà tiến lên.
Trước mắt hắn bỗng lóe lên tia sáng yếu ớt, chiếu rọi ra một bóng lưng khô gầy đang ngồi thẳng trước tượng Trấn Ma, không nhúc nhích tí nào.
Lý Thanh Sơn đi tới gần thì phát hiện bóng lưng khô gầy kia là một tăng nhân, hơi thở cực kỳ yếu ớt, da dẻ trắng xám khô quắt, gần như khoác bộ tăng bào lam lũ bạc màu trên một bộ xương, hai mắt nhắm chặt lại, trên mặt tràn ngập vẻ thống khổ không khác gì Khô Lâu.
Bàn tay khô gầy kia nâng một chiếc đèn tàn, đen kia tỏa ra hào quang nhỏ yếu, bảo vệ tăng nhân không bị ma khí ăn mòn, nhưng có thể tắt bất cứ lúc nào trong môi trường ma khí cuộn trào này.
Lý Thanh Sơn càng nhìn đèn này càng thấy quen mắt, rốt cuộc cũng nhớ ra từng thấy ở đâu, thế là kinh ngạc nói:“Nhất Đăng hòa thượng?”Nhất Đăng hòa thượng nghe thấy câu kia thì từ từ mở hai mắt ra, khi thấy rõ khuôn mặt của Lý Thanh Sơn thì biểu cảm bỗng trở nên vặn vẹo vì phẫn nộ, khàn giọng nói:“Là ngươi!”“Ngươi sao thế này?”Lý Thanh Sơn kinh ngạc nói, lúc trước hắn đã cứu tính mạng Nhất Đăng hòa thượng từ trong tay Phi Thiên Hoàng Vương, khi ấy Nhất Đăng còn hết sức biết ơn hắn, sao hiện tại lại biến thành dáng vẻ ma quỷ này.
“Đều là lỗi của ngươi! Đều là lỗi của ngươi!”Nhất Đăng hòa thượng túm chặt lấy cổ tay Lý Thanh Sơn.
“Ta làm gì sai chứ?”Lý Thanh Sơn càng thấy khó hiểu hơn.
“Tại sao, tại sao ngươi phải cứu ta!”Nhất Đăng hòa thượng trợn mắt nhìn Lý Thanh Sơn, tựa như nhìn kẻ thù không đội trời chung chứ không phải ân nhân cứu mạng mình.
“Đầu ngươi hỏng rồi đúng không!”Lý Thanh Sơn hất tay hắn ra, nhìn về phía tượng Trấn Ma.
“Nếu ngươi không cứu ta thì Phi Thiên Hoàng Vương sẽ không trốn ra được, như thế sẽ không có nhiều người phải chết như vậy…”Nhất Đăng hòa thượng tự lẩm bẩm.
“Này, ngươi đừng trốn tránh trách nhiệm, là do ngươi bị Phi Thiên Hoàng Vương mê hoặc nên nhất định muốn đến tầng thứ chín đúng không!”Lý Thanh Sơn quay đầu lại, chỉ vào mũi hắn mà nói.
Toàn thân Nhất Đăng hòa thượng chấn động, cứ đập đầu xuống đất, phát ra tiếng tùng tùng:“Đúng, đều là lỗi của ta, ta tội đáng muôn chết!”Chẳng bao lâu đã chảy máu đầy mắt, hòa lẫn với nước mắt giàn giụa, vừa thê thảm lại vừa đáng thương.
Từ khi nạn châu chấu bắt đầu tới nay, Nhất Đăng hòa thượng đã phải chịu đựng áp lực tinh thần rất lớn, mỗi ngày đều sống lay lắt trong hối hận và thống khổ.
Tuy rằng không một ai nói đó là trách nhiệm của hắn, nhưng rõ ràng việc Phi Thiên Hoàng Vương chạy trốn không tránh khỏi mối liên quan đến hắn.
Lúc ban đầu, hắn còn tới khắp nơi để tiêu diệt nạn châu chấu, mãi đến một năm trước…Cách Thiên Long thiền viện ngàn dặm, một tòa thổ thành chìm trong cuồng phong gào thét, tiếng hét thảm thiết vang lên liên tục, mây lẫn côn trùng bay múa khắp không trung, bỗng một ngọn lửa phóng thẳng lên trời, đốt sạch châu chấu đầy trời rồi mới thu trở lại trong một ngọn đèn.
Ngọn đèn tỏa sáng dị thường, cháy cực kỳ không ổn định, chỉ thấy Nhất Đăng hòa thượng cau mày, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi, bước chân vô cùng nặng nề.
Vì để tiêu diệt nạn châu chấu mà hắn thực sự rơi vào cảnh ngộ không ngủ không nghỉ, dựa vào đan dược và linh thạch để chống đỡ.
Nhưng dù như vậy thì vẫn không thể ngăn chặn được nạn châu chấu lan tràn, chỉ có thể trơ mắt nhìn từng tòa thành bị châu chấu nuốt chửng.