Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1677 - Chương 1688: Lĩnh Ngộ

Chương 1688: Lĩnh Ngộ

"Đột nhiên ta có chút hối hận, ta luôn cảm thấy ngươi sẽ gây cho ta một phiền toái cực kỳ lớn, có lẽ ta thật sự nên trấn áp ngươi vào trong Trấn Ma Điện.

"Bất Nộ Tăng lắc đầu rồi nói.

"Vậy ta cho ngươi thêm một cơ hội!"Lý Thanh Sơn nhẹ nhàng mỉm cười, hắn quay người đi vào trong Trấn Ma Điện, đi thẳng tới tầng thứ chín rồi ngồi xuống trước Trấn Ma Điêu Tượng.

Hắn muốn dựa vào cái này để thôi diễn toàn bộ Đấu Ma Đồ Lục ra.

Bất Nộ Tăng thở dài một hơi, có một đệ tử như vậy không biết là phúc hay là họa.

Thời gian thấm thoát thoi đưa đã trôi qua mấy tháng trời.

"Cuối cùng chỉ được tám chín phần!"Lý Thanh Sơn đứng dậy, dù sao cũng không có phiên bản nguyên thủy, Linh Quy đã thôi diễn gần đến mức cực hạn, dù tiếp tục thì hiệu quả đạt được cũng vô cùng bé nhỏ.

Nhưng cũng không phải là tốn công vô ích, thậm chí có thể nói là có thu hoạch ngoài ý muốn.

"Đấu Ma Hiện Thân!"Lý Thanh Sơn quát khẽ một tiếng, ma khí tuôn trào ra rồi ngưng kết thành một tên đấu ma phía sau lưng hắn, hình ảnh cũng chân thực hơn trước rất nhiều.

"Đấu Ma Phụ Thể!"Đấu ma bỗng nghiêng người về phía trước rồi đổ nhào vào Lý Thanh Sơn, từng tia ma khí thẩm thấu, hoàn toàn dung nhập vào cơ thể của hắn.

Da thịt hắn bị ma khí nhuộm thành màu đỏ sậm, ma văn màu đen lan khắp cơ thể, tràn ngập khí tức cuồng bạo.

Sau lưng hắn có một cặp chiến kỳ, dùng một thể chữ vô cùng tùy tiện mà kiêu ngạo viết hai chữ Đấu Ma.

Ánh mắt của Lý Thanh Sơn trở nên ngang ngược mà dữ tợn, nhưng thân hình không có thay đổi gì nhiều, chỉ là cơ bắp trở nên rắn chắc và căng tràn hơn trước.

Lý Thanh Sơn có thể cảm nhận được lực lượng của mình đang sôi trào mãnh liệt, đối với một người tu luyện mà nói thì thực lực của hắn trong lúc này đã đạt tới một đỉnh phong mới.

Lúc đầu Lý Thanh Sơn không thể duy trì trạng thái này quá lâu, chẳng những tốc độ ma khí tiêu hao rất nhanh mà nó cũng tạo sức ép cực lớn lên cơ thể.

Nhưng với thể cốt của Lý Thanh Sơn thì có thể ung dung nhận lấy sức ép này.

Điều quan trọng là Đấu Ma Đồ Lục và Thần Ma Cửu Biến đã hoàn toàn trở nên hòa hợp với nhau.

Không giống như trước đây, lúc tu luyện Trấn Ma Đồ Lục thì ma khải trên người bị đánh mấy lần đã vỡ nát, không có tác dụng gì lắm.

Nếu sử dụng cùng lúc với Hổ Ma Cuồng Nộ thì có thể tăng lực chiến đấu của hắn lên vài cấp độ trong nháy mắt.

Đó chính là một đỉnh phong của lực lượng tổng thể mà Lý Thanh Sơn đang có.

Mặc dù không thể thôi diễn ra được phiên bản hoàn hảo của Đấu Ma Đồ Lục, nhưng chỉ còn một hai phần.

Phần còn lại này Lý Thanh Sơn quyết định sẽ tự do phát huy, nói không chừng còn mạnh hơn bản gốc.

"Đấu Ma Đao!"Lý Thanh Sơn vung tay lên, ma khí ngưng tụ thành một thanh trường đạo, có chút giống với Hổ Nha nhưng lớn hơn rất nhiều.

Sống đao thô to là một đường cong uốn lượn, mang đến cho người ta một cảm giác càng thêm hung lệ.

Mặc dù thanh Đấu Ma Đao này được ngưng tụ từ ma khí nhưng tính chất của nó lại có vài phần giống với Trấn Ma Pháp.

Uy lực của nó không hề thấp hơn ma bảo bình thường, còn có thể thay đổi hình thái tùy theo suy nghĩ của chủ nhân, hơn nữa không lo bị hư hại.

Nhưng Lý Thanh Sơn lại lắc đầu, muốn ngưng tụ ra một thanh Đấu Ma Đao này tốn rất nhiều ma khí và tinh thần, sử dụng trong trạng thái Đấu Ma Phụ Thể cũng không đem lại lợi ích gì nhiều.

Mà thứ hắn cần bây giờ cũng không phải binh khí trình độ này, bắt buộc phải mạnh hơn Hổ Nha mới được.

Lý Thanh Sơn đi ra ngoài Trấn Ma Điện rồi vươn tay ra trước mặt Bất Nộ Tăng:"Sư phó, ma bảo của ta đâu!"Lúc này màn đêm vừa buông xuống, tiếng chuông trầm đục du dương vang lên từ Đại Phật Sơn.

Bất Nộ Tăng cũng thay đổi vẻ nói cười tùy tiện thường ngày, cơ thể mập mạp ngồi ngay ngắn trên tấp bia xanh, hắn nhắm mắt lại lẩm bẩm đọc kinh.

"Tự chọn đi!"Bất Nộ Tăng không thèm mở mắt ra.

Hắn búng tay, một cái Tu Di Chỉ Hoàn rơi vào lòng bàn tay của Lý Thanh Sơn.

Tu Di Chỉ Hoàn này không giống bình thường, nó được bao phủ bởi một lớp ma khí, ánh lên màu nâu xám.

Lý Thanh Sơn mở ra xem thì đôi mắt sáng rực cả lên, trong đó có vô số ma khí, nhiều đến nỗi không thể đếm hết được.

Đao thương kiếm kích có đủ cả, chỉ riêng ma bảo cũng có năm sáu cái.

Lý Thanh Sơn thấy vậy thì không khỏi để lộ vẻ sợ hãi, nhưng cũng có chút vui mừng.

Bất Nộ Tăng trấn thủ Trấn Ma Điện nhiều năm trời, dù ma tộc không thích mượn nhờ vào vật ngoài thân như người tu hành nhân loại, nhưng vẫn tích lũy được rất nhiều ma khí.

Mà đây chính là thứ Lý Thanh Sơn đang cần:"Không cần chọn.

""Sao vậy, không có cái nào vừa ý ngươi à?"Bất Nộ Tăng hơi hé mắt lên hỏi.

"Cảm tạ sư phó, ta lấy hết.

""Ngươi đến đây để ăn cướp à?"Bất Nộ Tăng trừng mắt, nổi giận đùng đùng mà nói.

"Sư phó hẹp hòi thật đấy.

Được rồi, ta không lấy không của ngươi, ta dùng thứ khác đổi với ngươi là được chứ gì?"Lý Thanh Sơn lấy ra tất cả những chiến lợi phẩm mình thu hoạch được ở Nam Cương.

Dù binh khí đều bị hắn lấy đi hiến tế rồi, nhưng đan dược, vu cổ, công pháp.

vẫn còn đó, cộng lại cũng là một số lượng khổng lồ.

Hắn còn lấy cả huyết thệ ra ngoài, trong lúc nhất thời linh quang tỏa ra bốn phía.

Bình Luận (0)
Comment