Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1684 - Chương 1695: Cá Lớn

Chương 1695: Cá Lớn

"Trở về Tàng Kiếm Cung!"

Vầng trăng khuyết xuyên qua tầng mây, ánh sáng trong suốt chiếu rọi xuống thành thị trống rỗng.

Hai đạo kiếm quang màu xanh tím sắp xuyên thủng bầu trời, một bóng ma đột nhiên bay lên, nhanh chóng lan tràn khắp thành trì đổ nát.

Phó Thanh Khâm đột nhiên quay đầu lại chỉ thấy một móng vuốt quỷ khổng lồ hung hăng vỗ xuống, không thể né tránh.

Ầm!Tiếng nổ lớn như sấm sét, mặt đất kịch liệt chấn động, vô số phế tích sụp đổ bay tán loạn.

Một con quỷ khổng lồ như ngọn núi đứng sừng sững trong đống đổ nát, vỗ một chưởng lên mặt đất, điều bất ngờ là nó chính là Quỷ Vương Hư Đỗ.

Xe ngựa lặng lẽ dừng dưới chân của con quỷ khổng lồ, U Phi đi xuống khỏi xe ngựa:“Thanh Khư Tử Tiêu, thật không ngờ còn là hai con cá lớn.

”Giữa các ngón tay của Quỷ Vương Hư Đỗ bắn ra ánh sáng màu xanh tím giao nhau.

Phó Thanh Khâm và Dư Tử Kiếm song kiếm giao nhau, kết thành một giới kết hư ảo phi ảo, ẩn hiện trong nhà lầu màu tím trong đống phế tích màu xanh.

Màu xanh nồng đậm còn màu tím thì mờ nhạt, nhưng lại có thể liên thủ lại với nhau để chống đỡ một đòn chí mạng của U Phi.

“U Phi, hành vi tiểu nhân như vậy lại là hành vi của đại tu sĩ ư?”Phó Thanh Khâm nói, không chỉ lấy lớn hiếp nhỏ mà còn dùng thủ đoạn đánh lén này.

“Con sâu đáng chết.

”Vẻ mặt U Phi đầy chán ghét, căn bản không thèm phản bác lại.

Quỷ Vương Hư Đỗ lại đè xuống một chưởng khác, ảo cảnh của hai màu xanh tím lập tức trở nên gần như bị vỡ nát.

"Ngươi thật sự muốn khai chiến với Tàng Kiếm Cung ư?"Phó Thanh Khâm nói.

"Ta chỉ muốn nghiền chết các ngươi.

"U Phi nói.

“U Phi đại nhân, làm như vậy chỉ sợ không giúp chúng ta đối phó được Phi Thiên Hoàng Vương.

”Như Tâm cũng đi xuống xe ngựa.

"Như Tâm, vừa rồi ta có khen ngươi thông minh, ngươi đừng có giả ngu.

”U Phi thoáng nhìn qua nàng, Như Tâm lập tức cảm nhận được sự nguy hiểm.

Nữ tử trước mặt vô cùng nguy hiểm.

Từ trước đến giờ ma tu đều không nói lý lẽ, có ma tu thậm chí còn không cân nhắc đến lợi hại được mất, chỉ hành động theo tâm trạng.

U Phi hiển nhiên thuộc loại này.

"Ngươi cứ tùy ý.

"Như Tâm trở lại trong xe ngựa, bàn tay giấu trong tay áo của nàng lại lặng lẽ bóp nát một miếng ngọc phù.

U Phi dường như cảm nhận được gì đó, đôi mắt khẽ híp lại.

Nàng quay đầu nhìn về phía Phó Thanh Khâm và Dư Tử Kiếm dưới tay Quỷ Vương Hư Đỗ.

Hỏi nàng có thật sự muốn khai chiến với Tàng Kiếm Cung hay không? Nàng đúng là muốn khai chiến với Tàng Kiếm Cung!Nàng cũng không phải là loại người làm việc hoàn toàn dựa theo tâm trạng mà nàng sớm đã đoán được kết quả sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhưng đây là một sự không cố kỳ gì, cho dù có phải đặt lên cơ nghiệp vạn năm của Huyền Âm tông thì nàng cũng muốn thực hiện được lời nói của mình, giết chết toàn bộ người của Tàng Kiếm Cung! "Sư huynh, ta sắp chống đỡ không nổi rồi, ngươi nghĩ cách thoát thân đi!”Cánh tay cầm kiếm của Dư Tử Kiếm khẽ run lên.

Làm một tu sĩ Trúc Cơ, chỉ việc chống lại khí thế của Quỷ Vương Hư Đỗ cũng đã tiêu hao hết toàn bộ tinh thần của nàng.

Nếu như không phải liên thủ với Phó Thanh Khâm, nàng căn bản không thể chống đỡ được dù chỉ là một giây.

"Kiên trì thêm chút nữa, cứu viện sẽ đến ngay thôi!”Phó Thanh Khâm vung tay ném ra một tấm tử phù, một đường kiếm quang rực rỡ xuyên qua móng vuốt quỷ, bắn nhanh về phía U Phi.

Đống đổ nát và đất đai dọc đường bị nhẹ nhàng xé ra giống như giấy mỏng vậy, ngay cả ánh trăng mờ ảo, gió đêm như có như không cũng như vậy.

Một kiếm này giống như do đại kiếm tu dùng toàn lực tấn công vậy!Nhưng dưới ánh nhìn chăm chú lạnh nhạt của U Phi, kiếm quang còn chưa tới gần trăm trượng đã bắt đầu vặn vẹo ảm đạm, trong nháy mắt liền bị tiêu trừ trong bóng đêm, mà nàng vẫn cứ vuốt ve mèo con.

Giới vực này đã bị nàng phong cấm từ lâu rồi.

Nếu như giết hai tên tiểu bối còn đang thất thủ này thì uổng phí tu vi cả người rồi!Phó Thanh Khâm cau mày.

Mặc dù tử phù cực kỳ trân quý, tương đương với uy lực của một đòn tấn công của đại tu sĩ nhưng khi đối mặt với một đại tu sĩ khác, tác dụng của nó vô cùng có hạn, huống hồ còn dưới tình huống bị đánh lẽn.

Chẳng lẽ tối nay hắn thật sự sẽ chết ở đây sao? Hắn cũng không sợ chết, nhưng hắn lại muốn bảo vệ nữ tử bên cạnh!“Sư huynh, không sao đâu.

”Dư Tử Kiếm khó khăn nở nụ cười, ánh mắt vẫn sáng ngời như cũ:“Thật ra ta biết không thể giết hết quái vật trong thiên hạ này, ta cũng biết bản thân sớm muộn gì cũng sẽ chết dưới tay của quái vật, chỉ là ta không ngờ sẽ nhanh như vậy mà thôi, ngươi mau đi đi!”Phó Thanh Khâm mím môi không trả lời.

Hắn kích hoạt từng lá tử phù, huyễn hóa ra từng đạo kiếm quang, sấm sét, ngọn lửa, nhưng lại không thể ngăn cản được bàn tay khổng lồ đang đè xuống của Quỷ Vương Hư Đỗ.

Dư Tử Kiếm nhìn qua Phó Thanh Khâm, há hốc mồm.

Nàng không khuyên hắn nữa, nở nụ cười nói:“Vậy thì chết cùng nhau đi, nhưng mà ta không muốn hồn phách của mình rơi vào trong tay của Huyền Âm tông đâu.

”"Sẽ không đâu!"Phó Thanh Khâm nói.

Trong khoảnh khắc này, lầu các màu tím nhàn nhạt sụp đổ tan rã, chỉ còn lại ảo cảnh Thanh Khư.

Lá tử phù cuối cùng đã cháy hết.

Bình Luận (0)
Comment