U Phi nói:"Hừ, kéo dài hơi tàn!""Tối nay thật sự có không ít cố nhân nhỉ!”Một giọng nói cảm khái đột nhiên vang lên, lúc đầu còn ở bên ngoài mây xanh, khi nói đến chữ cuối cùng đã đi đến trước mặt rồi.
Lý Thanh Sơn đi tới từ trong tường thành đổ nát, bước vào trong giới vực bị phong cấm này, chắp hai tay lại nói:“Tại hạ là Lý Thanh Sơn, bái kiến U Phi đại nhân.
”Nói rồi sâu sắc nhìn con mèo con trong lòng nàng, hắn không nhịn được mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng bóc.
Huyền Nguyệt vểnh tai lên, mắt mèo tràn đầy vẻ kỳ quái nhìn chằm chằm Lý Thanh Sơn.
Nó có một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu.
“Đây chính là viện binh mà ngươi mời tới?”U Phi không để ý đến Lý Thanh Sơn, nhìn về phía xe ngựa phía sau lưng.
“Hắn luôn thích xen vào chuyện của người khác.
”Như Tâm vén rèm xe lên, cười nói.
“Không phải ai cũng có thể quản việc của ta, Lý Thanh Sơn, ngươi cho rằng ngươi là đệ tử của Bất Nộ Tăng thì ta không dám giết ngươi sao?”“Lý Thanh Sơn!”Nội tâm Phó Thanh Khâm vừa động, nhưng vẫn nhớ rõ cái tên này.
Trong mắt Dư Tử kiếm hiện lên một tia sáng kỳ dị, không tiếng động nói:“Ngưu cự hiệp!”"U Phi đại nhân, ngươi đừng nghe nữ nhân này nói nhảm.
Ta đây cũng không phải thường xen vào việc của người khác, dù sao ta cũng là trưởng lão khách khanh của Tàng Kiếm Cung.
Đệ tử của Tàng Kiếm Cung gặp nạn, ta đương nhiên phải ra tay tương trợ rồi.
Đúng rồi, ngươi có thể giết chết tên họ Phó kia, chỉ cần giao nữ nhân kia cho ta là được.
Nếu như không ngại thì cho ta con mèo trong lòng ngươi luôn đi, ta cũng đang thiếu một con sủng vật.
”- Giải thích "khách khánh" là dùng để chỉ những người ở các nước chư hầu làm quan ở bản quốc thời xưa.
Hết giải thích.
Nghe Lý Thanh Sơn nói vậy, U Phi chợt sửng sốt, nàng không ngờ hắn lại to gan lớn mật như vậy.
Cho đến khi còn mèo trong lòng nàng tức giận kêu meo meo thì nàng mới phục hồi tinh thần lại, sắc mặt lập tức trầm xuống.
"Cho dù là Bất Nộ Tăng có ở chỗ này cũng không dám nói chuyện với ta như vậy.
”"Hình như ta có nói qua chuyện này rồi, ta là Lý Thanh Sơn!""Sư huynh, xem ra hôm nay chúng ta không chết được!”Dư Tử Kiếm cười nói.
“Nhưng hắn đã nói rõ là muốn ta chết!”Phó Thanh Khâm khẽ cười khổ.
Nàng vẫn luôn lạc quan như vậy, nhưng thực lực giữa bọn họ chênh lệch lớn như vậy.
Một cọng rơm cứu mạng như vậy lại có thể có được bao nhiêu tác dụng, trừ phi có thể kéo dài đến khi cứu việc của Tàng Kiếm Cung đến nhưng có thể không?"Hắn chỉ nói đùa thôi, sư huynh đừng xem là thật.
"Dư Tử Kiếm nói.
“Hình như ngươi rất thân quen với hắn?”Phó Thanh Khâm sâu sắc nhìn nàng.
Dư Tử Kiếm khẽ gật đầu, cũng không phủ nhận.
"Khá lắm Lý Thanh Sơn, ta giết bọn họ trước rồi giáo huấn ngươi sau!”U Phi vung tay áo, Quỷ Vương Hư Đỗ há cái miệng đen kịt ra hướng về phía Phó Thanh Khâm và Dư Tử Kiếm cắn nuốt.
Giống như một con cá voi đang hút nước vậy.
Trong nháy mắt, gió đen nổi lên, Dư Tử Kiếm không tự chủ được bay lên.
Phó Thanh Khâm nắm chặt tay nàng, nhưng hai chân hắn cũng rời khỏi mặt đất.
Phải chống cự trong thời gian lâu như vậy, hắn cũng đã tiêu hao hết tinh lực rồi.
"Cho ta chút mặt mũi đi!"Lý Thanh Sơn từ xa vươn tay ra, ma khí cuồn cuộn ngưng tụ thành một cánh tay màu đen lực lưỡng.
Cánh tay xòe ra năm ngón tay bắt lấy đầu của Quỷ Vương Hư Đỗ từ chính diện.
Quỷ Vương Hư Đỗ rống giận rít gào nhưng lại không thể tránh thoát móng vuốt màu đen này, gió đen cuồn cuộn khẽ ngừng lại.
“Ma Vương!”Trong lòng U Phi chấn động, trên khuôn mặt u ám cũng lộ ra một tia kinh ngạc.
"Đừng có nói bậy, ta là đệ tử Phật môn đó!”Lý Thanh Sơn đẩy tay về phía trước, Quỷ Vương Hư Đỗ to lớn như núi bay ra xa, làm sập đổ vô số nhà lầu.
Lý Thanh Sơn xoay người lại đi đến trước mặt Phó Thanh Khâm và Dư Tử Kiếm, cười nói:“Tử Kiếm, đã lâu không gặp, còn có Phó tiểu tử!”Trên mặt Phó Thanh Khâm cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lần đầu tiên gặp Lý Thanh Sơn, hắn cũng chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, chỉ trong mười mấy năm ngắn ngủi, thế mà đối phương đã có thực lực như vậy rồi, đây thực sự là chuyện không thể tin được.
Hơn nữa đây còn thuộc về sức mạnh của Ma Vực càng khiến hắn cảm thấy dè chừng, sợ hãi.
Ngược lại, Dư Tử Kiếm không hề tỏ ra ngạc nhiên trước sức mạnh của Lý Thanh Sơn hay thủ đoạn của Ma Vương, nàng cười nói:"Đúng là rất lâu rồi, ta nghe nói ngươi trở về từ Vụ Châu.
Nếu như ngươi không đến Tàng Kiếm Cung, ta cũng phải đi phủ Thanh Hà tìm ngươi rồi.
”U Phi cả giận nói:"Lý Thanh Sơn, ngươi cho rằng chỉ dựa vào chút thủ đoạn đó của ngươi mà có thể ngăn cản được ta sao!”"Ta không dám đánh nhau với U Phi, nhưng mà dù sao nơi này cũng là địa bàn của Tàng Kiếm Cung, ta khuyên ngươi mau đi đi!”Ngón tay Lý Thanh Sơn chỉ lên bầu trời phía bắc, một đạo kiếm quang sáng ngời như tuyết phá không mà đến.
Con ngươi của U Phi đột nhiên co rụt lại, nhưng bên trong không phải sự sợ hãi hay do dự mà là sự oán hận khắc cốt ghi tâm:“Minh Phi!”Kiếm quang giống như cầu vồng xuyên thủng mây che đầy trời, lúc đi đến trên bầu trời của thành phố đột nhiên dừng lại, hóa thành thân ảnh của một nữ tử.
Nữ tử mặc một bộ trang phục cung đình đơn giản, rực rỡ cao quý nhưng lại có một đôi mày kiếm kiên cường, lạnh lùng quát:"U Phi, ngươi lại dám đến phương bắc giở thói ngang ngược, hôm nay ta không tha cho ngươi đâu, nhất kiếm hóa vạn kiếm!”