Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1686 - Chương 1697: Chỉ Có Hai Tay

Chương 1697: Chỉ Có Hai Tay

Nàng tiện tay chém ra một đạo kiếm quang sáng ngời, ở trong không trung đột nhiên hóa thành ngàn vạn kiếm quang, rơi xuống như trút nước.

“U Minh Quỷ vực!”U Phi tiến lên một bước, váy dài tung bay, bên trong đống đổ nát lập tức dâng lên ma khí cuồn cuộn kết thành một mảnh quỷ vực uy nghiêm, từng khuôn mặt quỷ dữ tợn nghênh đón mưa kiếm đầy trời.

Thân hình Lý Thanh Sơn chợt thoáng qua, nắm lấy bả vai Như Tâm và Dư Tử Kiếm, dẫn theo bọn họ rời khỏi chiến trường này đi đến trên một tòa lầu cao phía xa xa.

Sau đó bọn họ chỉ thấy từng đạo kiếm quang rơi xuống quỷ vực, dâng lên từng vòng sóng gợn.

Kiếm quang bị quỷ khí nuốt chửng tan rã, quỷ khí bị kiếm quang khuấy động tán loạn, một âm một dương, một cương một nhu, giống như trời sinh là kẻ thù không đội trời chung.

Không có tiếng va chạm nổ ầm kịch liệt mà chỉ có tiếng nổ vang nặng nề của không khí.

Trong nháy mắt đã bao phủ cả thành phố vào trong gió bão, cuốn đống đổ nát thê lương lên trời, nghiền thành bột mịn.

Mây đen trên bầu trời tan hết, nửa vầng trăng nhàn nhạt chiếu sáng giống như một con mắt hơi khép lại, lạnh lùng nhìn sự thù hận cuồng loạn của hai nữ nhân.

"Tại sao ngươi không cứu Phó sư huynh?"Dư Tử Kiếm hỏi.

"Bởi vì ta chỉ có hai tay.

"Lý Thanh Sơn giơ hai tay lên, tỏ vẻ bản thân hắn cũng bất lực.

Hắn cũng không phải là người hiền lành lấy ơn báo oán.

Cái tên Phó Thanh Khâm này đã gây ra cho hắn thêm biết bao nhiêu rắc rối, đối phương mà chết thì tốt rồi.

Hơn nữa điều mấu chốt là có sự cản trở này, có thể hạn chế Minh Phi, giúp cho U Phi có thể dễ dàng rút lui.

Nhưng sự việc phát triển nằm ngoài dự liệu của hắn, U Phi không hề có ý rút lui, ngược lại còn gọi ra mấy tên Quỷ Vương dữ tợn cưỡi quỷ hỏa âm u xông về phía Minh Phi, muốn quyết một trận tử chiến!Phó Thanh Khâm dùng hết sức kích hoạt kiếm Thanh Khư, người kiếm hợp nhất hóa thành một đạo kiếm quang màu xanh xông ra khỏi chiến trường.

Thân ảnh của U Phi đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, vươn một cánh tay xinh đẹp tái nhợt ra bắt lấy đạo kiếm quang kia.

"Chết đi!"Phó Thanh Khâm có một loại ảo giác hít thở khó khăn, mặc dù từ rất nhiều năm về trước hắn đã không cần phải hít thở để duy trì sự sống rồi.

Nhưng mà cánh tay xinh đẹp kia càng đáng sợ hơn cả móng vuốt quỷ của Quỷ Vương.

Một hơi lạnh thấu xương từ phía trên tràn xuống, thần hồn của hắn cũng bởi vì thế mà bị đóng băng, không thể duy trì được trạng thái người kiếm hợp nhất.

"Tiện nhân, đừng đả thương đệ tử Tàng Kiếm Cung của ta!"Bầu trời đột nhiên được chiếu sáng.

Thanh trường kiếm phát ra ánh sáng trắng, ép cho mấy tên Quỷ Vương phải rút lui.

Minh Phi một người một kiếm tiến vào quỷ vực âm u, một kiếm nhắm thẳng vào U Phi, mũi kiếm rung lên, giáng đòn phủ đầu.

U Phi bình tĩnh xoay người, khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh:"Quả nhiên tới rồi!"U Phi nắm một lá cờ nhỏ trong tay nhẹ nhàng vung về phía Minh Phi.

Chỉ một thoáng, tiếng kêu khóc của vạn quỷ vang vọng giữa đất trời.

“Vạn Quỷ Phiên!”Minh Phi nhướng đôi mày kiếm, trường kiếm trong tay kịch liệt run lên nhưng lại mất đi tiết tấu ban đầu như thể muốn thoát ra khỏi tay nàng vậy.

Vạn Quỷ Phiên chính là bảo vật trấn tông của Huyền Âm tông, số lượng quỷ hồn bị tế luyện không chỉ một vạn mà là mười vạn trăm vạn, hội tụ vô số oán linh ác quỷ, oán khí quỷ khí vô cùng nặng đủ để khiến cho đất trời biến sắc, nhật nguyệt mất đi ánh sáng.

Mặc dù Phó Thanh Khâm được U Phi dễ dàng buông tha nhưng hắn vẫn cảm giác trong đầu nổ vang, ý thức dường như bị cắn nát nổ tung.

Người kiếm lập tức chia lìa phun ra một ngụm máu tươi, biến thành màu đen nhánh trên không trung, bay xa ra ngoài.

"Sư huynh!"Dư Tử Kiếm hét lên một tiếng đầy kinh hãi, định bay về phía Phó Thanh Khâm nhưng tiếng quỷ khóc lại khiến nàng cảm thấy khó chịu buồn nôn, nửa quỳ trên mặt đất.

Tu vi của nàng quá yếu, cho dù bị ảnh hưởng của dư âm phía xa xa cũng có chút không chịu đựng nổi.

Lý Thanh Sơn thả ra một vòng ma khí, ngăn chặn tất cả tiếng vạn quỷ kêu khóc ở bên ngoài, nhà lầu dưới chân cũng sụp đổ vỡ tan.

Phó Thanh Khâm ngã xuống mặt đất hôn mê bất tỉnh nhưng cơ thể của hắn lại ở trong khoảng cách chấn động, bị quỷ khí âm u điên cuồng ăn mòn, hắn cách cái chết không còn xa nữa.

"Thật là một cảnh tượng không tồi!”Tay Lý Thanh Sơn chống lên mái che nắng, nhàn nhã quan sát.

Hắn cũng không có bao nhiêu thiện cảm với cuộc chiến song phương này.

Điều duy nhất mà hắn chú ý cũng chỉ có Huyền Nguyệt mà thôi.

Nhưng mà không biết nó bị U Phi nhét ở chỗ nào rồi, không nhìn thấy bóng dáng đâu, như vậy cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm gì.

Lý Thanh Sơn đột nhiên cảm thấy cổ tay bị siết chặt, Dư Tử Kiếm nắm chặt lấy cánh tay của hắn, cúi đầu nói:“Ngưu cự hiệp, ta biết sư huynh của ta không hề đối tốt với ngươi nhưng cầu xin ngươi đó, xin ngươi hãy cứu hắn!”Lý Thanh Sơn vốn không muốn ra tay nhưng khi nghe thấy ba chữ “Ngưu cự hiệp”, hắn không khỏi động lòng, thầm nói:“Cho dù Phó tiểu tử có sống sót thì cũng gần như tàn phế.

Coi như là ta đã báo được thù rồi, cứu hắn cũng không sao, cũng đến lúc phải tách hai nữ nhân kia ra.

Bình Luận (0)
Comment