Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1702 - Chương 1713: Chậm Thôi

Chương 1713: Chậm Thôi

“Các ngươi câm miệng cho ta có được hay không, khi người khác đang tu hành thì không được quấy rầy, các người lớn tuổi vậy rồi mà còn không biết cái kiến thức thông thường này sao?”Lý Thanh Sơn quát lên không khách khí.

“Ngươi…”Thiên Địa Nhị lão đều giận dữ, bầu trời cũng vì đó mà biến sắc, đã bao nhiêu năm trôi qua không có ai dám nói chuyện nhiều như vậy với bọn họ chứ.

“Đúng là không biết điều! Vậy ngươi cứ tiếp tục tìm hiểu đi, không hiểu được một ngàn chín trăm năm mươi mốt thức thì đừng hòng ra khỏi Thiên Địa kiếm cảnh này.

”Địa trưởng lão nổi giận đùng đùng nói.

“Đừng mang ta ra so sánh với các ngươi?”Lý Thanh Sơn suy nghĩ chốc lát rồi bỗng trong lòng hơi lay động:“Có rồi!”Lý Thanh Sơn lại chuyển động, hai ngón tay hợp lại như kiếm, chỉ về phía chân trời.

Ầm ầm!Một tia sét chợt xẹt qua chân trời, tầng mây bắt đầu tuôn ra chồng chất lên nhau, mưa phùn nghiêng ngả rơi xuống tụ lại trong dòng suối, dòng suối ngấm vào bùn đất khiến cây cỏ nảy mầm tươi tốt, sâu nhỏ ẩn trong đất bùn bò lên trên lá ở đầu cành, phát ra từng tiếng vang riêng.

Vẫn nhờ lúc nãy Thiên Địa nhị lão ra tay thăm dò hắn mà gợi ý cho hắn, chỉ cần tập hợp tất cả các nguyên tố cơ bản, cũng không thể xưng là một thế giới, nhưng trong lúc đó thì những nguyên tố này sẽ bổ trợ cho nhau mà sản sinh ra càng nhiều biến hóa.

Vì vậy hắn cứ xáo trộn, gây dựng lại rồi diễn hóa…Sau khi dẫn ra lần biến hóa này, độ khó thôi diễn đã tăng lên theo cấp số nhân, nhưng dù động tác của Lý Thanh Sơn có chầm chậm thì cũng không ngừng nghỉ chút nào.

Linh Quy cực kỳ bình tĩnh, cũng cực kỳ kiên trì, thôi diễn từng thức một.

Thiên Địa Nhị lão không nói nên lời nữa, chỉ không nhịn được mà la lên trong lòng:“Chậm thôi, chậm thôi!”Nhưng Lý Thanh Sơn không hề để ý đến tâm tình của bọn họ, cũng chẳng mấy chốc đã vượt qua “một ngàn chín trăm năm mươi mốt thức” theo lời Địa trưởng lão, lại thêm một chút thời gian nữa thì hắn đã vượt qua “hai ngàn một trăm bốn mươi hai thức” của Thiên trưởng lão.

Thiên Địa kiếm cảnh bắt đầu hiện ra những biến hóa mà cả nhị lão Thiên Địa cũng chưa từng thấy.

Mặt trời lên mặt trời lặn, trăng khuyết sao rời, sương lạnh trải đất, tuyết đông rơi xuống.

Ngoài vòng tuần hoàn sinh sôi cơ bản nhất thì Lý Thanh Sơn đã khơi gợi ra bốn mùa và tứ quý.

Nhị lão Thiên Địa không còn nghĩ được gì nữa, chỉ ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, mọi thứ xảy ra tiếp theo đều thoáng như mộng cảnh, một giây trước vẫn còn là sa mạc vô ngần, mà một giây sau đã là biển xanh sóng dữ.

Lý Thanh Sơn đứng ở chính giữa thế giới này, điều động mọi thứ trên trời dưới đất một cách tùy ý tựa như thần linh, bất kể là sông băng san sát lạnh lẽo âm trầm, hay là núi lửa phun trào mãnh liệt thì cũng đều chất chứa kiếm thức huyền diệu.

Không biết qua bao lâu, Lý Thanh Sơn bỗng mở hai mắt ra, Thiên Địa kiếm cảnh bỗng vỡ nát, còn hắn đang đứng trong một điện phủ nguy nga tối tăm và sâu thẳm.

Hai lão giả đeo bội kiếm ngồi cách đó không xa đang nhìn hắn ngơ ngác, há to miệng mà không hề hay biết.

Lý Thanh Sơn cất bước đi ra ngoài, chỉ để lại ba chữ vang vọng khắp Thiên Địa các.

“Ba ngàn thức!”Không biết bên ngoài Thiên Địa Các đã trôi qua bao nhiêu ngày mà ánh mặt trời vẫn chiếu rọi chói chang như cũ

Mọi thứ trong kiếm cảnh thiên địa thoáng qua như mộng.

Lý Thanh Sơn nhìn hai bàn tay của mình, cảm giác điều khiển được mọi thứ thật sự khiến cho con người mê muội, chẳng trách Nhị lão Thiên Địa cứ ở trong đó không chịu ra.

Ba ngàn chiêu kiếm đều phản chiếu trong lòng hắn, sự biến ảo huyền diệu, sự diễn hóa thần kỳ trong đó khiến hắn được mở rộng tầm mắt.

Tiêu chuẩn của nó cực kỳ cao, tuyệt đối không thua kém đao pháp truyền thừa trong Mạt Lộ Cuồng Hoa Đao.

Đây có lẽ là kiếm pháp mạnh nhất mà hắn có thể tiếp xúc trong thế giới Cửu Châu.

Một khi thi triển ra thì đủ để kiêu ngạo với cả thiên hạ.

Đương nhiên, muốn chân chính thấu hiển được đạo lý thì không biết phải tiêu tốn bao nhiêu thời gian, nhưng nhất định dễ dàng hơn nhiều so với đám người Thiên Địa Nhị lão.

Bởi vì hắn nắm giữ bản kiếm phổ hoàn chỉnh, căn bản không giống như người mù sờ voi.

“Nhưng mà rốt cuộc ai đã giữ lại bản kiếm phổ “Thiên Địa Tàng” này chứ?”Trong lòng Lý Thanh Sơn có một suy đoán mơ hồ.

Thời điểm suy diễn ba ngàn chiêu kiếm, hắn cảm giác được nó có chút giống với kiếm ý ẩn chứa trong “Tam Tuyệt”.

Mặc dù hình thức thể hiện hoàn toàn khác nhau nhưng lại có hiệu quả như nhau.

Vì vậy hắn dẫn kiếm pháp “Tam Tuyệt” tập được vào trong suy diễn, quả nhiên có thể kết hợp ăn ý với nhau.

Như vậy hắn mới có thể suy diễn ra toàn bộ ba ngàn chiêu kiếm trong thời gian ngắn như vậy.

Vị tiên nhân Ngũ Tuyệt kia thật đúng là để lại dấu ấn khắc sâu ở Thanh Châu, Lý Thanh Sơn quay đầu nhìn lại hỏi:“Chẳng lẽ nói?”"Chúc mừng đạo hữu đã lĩnh hội được tuyệt thế kiếm đạo trong kiếm phổ “Thiên Địa Tàng”!”

Bình Luận (0)
Comment