Lý Thanh Sơn đang muốn đuổi theo thì Cơ Huyền Nhật ngăn ở trước mặt hắn, cười lắc đầu:"Hoa sư đệ thông minh hơn người nhưng có đôi khi lại thích tự mình đưa ra quyết định.
”"Phải không? Hay là thanh kiếm Chuyển Phách này, có vấn đề gì sao?”Keng một tiếng, Lý Thanh Sơn rút thanh kiếm Chuyển Phách ra, mũi kiếm chỉ vào cổ họng của Cơ Huyền Nhật.
"Ta nghe nói Lý Thanh Sơn là người có ân oán rõ ràng.
Tàng Kiếm Cung ta tiếp đón ngươi ân cần, không chỉ phong ngươi làm thượng khanh trưởng lão, còn để cho ngươi hiểu được kiếm quyết của “Thiên Địa Tàng”.
Ngươi báo đáp như vậy sao?”Cơ Huyền Nhật chất vấn.
"Ân oán rõ ràng!"Lý Thanh Sơn cười lạnh một tiếng:"Không sai, ta là người ân oán rõ ràng, người khác có ơn cho ta một giọt nước, ta tự nhiên sẽ báo đáp một suối tuyền.
Ta có thể làm thượng khanh trưởng lão của Tàng Kiếm cung, cũng có thể giúp các ngươi viết kiếm phổ “Thiên Địa Tàng”, coi như là luyện hóa thanh kiếm Chuyển Phách này ra cũng không có vấn đề gì cả.
Nhưng cho dù các ngươi có âm mưu gì, ta khuyên các ngươi nhân dịp còn sớm nhanh chóng thu tay lại, ta sẽ không làm kẻ địch mà ngươi muốn!”"Ngươi nên tin rằng người mà ta muốn là bạn chứ không phải là kẻ địch.
Về chuyện ngươi có muốn viết kiếm phổ hay không, hoặc là luyện hóa kiếm Chuyển Phách đều do chính ngươi lựa chọn.
Ta tuyệt đối sẽ không ép buộc ngươi.
”Cơ Huyền Nhật nhẹ nhàng đẩy mũi kiếm ra.
Lý Thanh Sơn thu kiếm vào vỏ, nơi này là Tàng Kiếm cung, hắn có thể không cố kỵ gì mà đại chiến một trận nhưng hắn không thể không để ý đến an nguy của Hoa Thừa Tán được.
Hoa Thừa Tán rõ ràng đã mạo hiểm đến cảnh cáo hắn, một khi trở mặt thì sẽ không còn cơ hội trở mình nữa.
Cơ Huyền Nhật thoải mái phóng khoáng xoay người cáo lui.
Lý Thanh Sơn suy nghĩ một chút, cầm thanh kiếm Chuyển Phách lên, rút một đoạn mũi kiếm mỏng như cánh ve ra ra.
"Chẳng lẽ thanh kiếm này chính là âm mưu của Tàng Kiếm cung sao? Mặc kệ đi, bất kể như thế nào thì trước tiên phải bảo đảm sự an toàn cho Hoa Thừa Tán trước đã!”Trong lòng Lý Thanh Sơn thầm nghĩ, khi hắn vừa định đi ra khỏi Tàng Kiếm Các đuổi theo Hoa Thừa Tán, trước mắt hắn chợt lóe lên kiếm quang, giao nhau thành một bức tường.
Từ trên các đỉnh núi có từng chùm ánh sáng lao ra, tụ tập lại phía trên Tàng Kiếm Phong.
Trong Tàng Kiếm Phong bắn ra một đường kiếm quang, bao phủ bên trên Tàng Kiếm Các, phong ấn Lý Thanh Sơn ở bên trong.
Lý Thanh Sơn nhướng mày:"Không biết tốt xấu!"Một lúc sau, vang lên một tiếng ầm, kiếm quang trên Tàng Kiếm Phong chiếu xuống vặn vẹo vỡ vụn, Tàng Kiếm Các sừng sững mấy ngàn năm hóa thành vô số mảnh vụ bay tán loạn ra bốn phương tám hướng.
Lý Thanh Sơn đứng ở trong đống phế tích, thanh đao Mạt Lộ Cuồng Hoa đưa ngang trước người, hắn nhìn quanh trái phải nhưng lại không có mai phục như trong tưởng tượng.
Trời đất yên lặng, chỉ có mười triệu trang bồng bềnh trong không trung giống như một trận tuyết lớn.
Hắn ngẩng đầu nhìn Tàng Kiếm Phong, uy lực của kiếm trận thủ sơn này rõ ràng còn chưa phát huy được hết toàn bộ sức mạnh.
"Rốt cuộc Tàng Kiếm cung muốn làm cái gì, chẳng lẽ chỉ muốn vây khốn ta ở chỗ này một lúc thôi sao?”Lý Thanh Sơn mở thần niệm ra tìm tòi một vòng nhưng lại không tìm được hơi thở của Hoa Thừa Tán.
Bên dưới Ỷ Thiên Phong, kiếm quang lấp lánh, kiếm khí ngang dọc.
Lý Tiêu Dao đang tập trung tinh thần, sử dụng toàn bộ năng lực vận chuyển chân khí thúc giục mũi kiếm trong tay, chăm chú luyện kiếm cùng một nhóm sư huynh đệ.
Chợt vang lên một tiếng nổ, mọi người đều dừng lại động tác nhìn về phía Tàng Kiếm Các.
Lý Tiêu Dao dời tầm mắt tiếp tục luyện kiếm, đột nhiên có một bóng người cao lớn xuất hiện ở trước mặt hắn:"Động phủ của Hoa Thừa Tán ở đâu?”Lý Tiêu Dao sửng sốt một chút.
Hắn thật sự không ngờ Lý Thanh Sơn sẽ xuất hiện trước còn chủ động nói chuyện với mình.
Mọi người vội vàng cầm kiếm hành lễ:"Thượng khanh trưởng lão!”"Bẩm báo thượng khanh trưởng lão, Hoa trưởng lão đi theo Cung chủ ra ngoài rồi.
”Lý Tiêu Dao cung kính nói.
"Những kiếm chủ trưởng lão khác cũng đi cùng sao?”Trong lòng Lý Thanh Sơn trầm xuống hỏi.
"Hình như không có.
”"Chết tiệt!"Lý Thanh Sơn mắng một tiếng.
Chuyện đối phó với Phi Thiên Hoàng Vương, không phải đại tu sĩ thì căn bản không nhúng tay vào được, cho dù là đại lễ bình thường cũng không có lý nào lại dẫn theo một mình Hoa Thừa Tán đi được.
“Thượng khanh trưởng lão, có cái gì không đúng sao?”Lý Tiêu Dao nhịn không được hỏi.
Mấy năm nay Hoa Thừa Tán đã chăm sóc hắn rất nhiều, hắn đương nhiên lo lắng.
"Dư Tử Kiếm ở đỉnh núi nào?”Lý Thanh Sơn biết được Dư Tử Kiếm đã dẫn theo Phó Thanh Khâm đi ra ngoài du ngoạn rồi, chân mày hắn nhíu lại càng chặt.
Phó Thanh Khâm bị thương nặng như vậy, không ở lại trong Tàng Kiếm cung tĩnh dưỡng cho tốt lại chạy ra bên ngoài du ngoại cái gì chứ?Một bóng đen bao phủ trong lòng hắn, trong lòng Lý Thanh Sơn dao động:"Bỏ đi, ta đi Thiên Long thiền để xem xem rốt cuộc các ngươi muốn giở trò gì!”