Lý Thanh Sơn đảo mắt thấy vẻ mặt luống cuống của Lý Tiêu Dao.
Mặc dù hắn đã quyết tâm giải trừ ân oán từ lâu rồi nhưng cảm giác huyết mạch tương liên lại không thể cắt bỏ được.
Nghĩ đến điều thú vị của cái tên “Tiêu Dao” này, Lý Thanh Sơn liền nói:"Ngươi đi theo ta!""Ta? Đi đâu chứ?"Lý Tiêu Dao chỉ vào mũi của mình nói.
"Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Ta cảm thấy ngươi có chút thiên phú nên định dẫn ngươi ra ngoài rèn luyện một phen!”Lý Thanh Sơn nắm lấy bả vai của Lý Tiêu Dao, tung người phá không mà đi.
Kiếm trận thủ sơn cũng không ngăn cản được hắn, trong nháy mắt bọn họ đã biến mất trong không trung.
Một đám đệ tử của Tàng Kiếm cung đều ngơ ngác ngửa mặt nhìn lên, bọn họ vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra.
Một thanh niên mập lùn cảm thán nói:“Ôi chao, Tiêu Dao đúng là trúng mánh rồi, hắn thế mà được thượng khanh trưởng lão nhìn trúng, ai dà, sao ta lại không có may mắn như vậy chứ?”"Thượng khanh trưởng lão, chúng ta phải đi nơi nào rèn luyện vậy?”Từ lúc chào đời tới này, đây là lần đầu tiên Lý Tiêu Dao ở trên bầu trời cao như vậy, hắn nhìn thấy phong cảnh của cả vùng đất kịch liệt thay đổi.
Trong nội tâm của hắn ngoại trừ sự sợ hãi theo bản năng ra thì còn có một sự hưng phấn không thể kiềm chế được.
“Đến rồi!”Lý Thanh Sơn xoay người, rơi xuống phía dưới.
Lý Tiêu Dao đầu tiên cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó giống như cả vùng đất đập vào mặt, khuôn mặt hắn bị dọa trắng bệch, tim dường như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Rầm một tiếng, hai chân Lý Thanh Sơn rơi xuống đất, khuấy động một mảnh cát bụi.
Lý Tiêu Dao ngã nhào xuống đất rồi mà vẫn cảm thấy trời đất quay cuồng, khó khăn lắm mới khôi phục lại như cũ.
Hắn nhìn xung quanh nhưng lại phát hiện chẳng qua chỉ là đỉnh núi vô cùng nguy hiểm dưới chân ngọn núi hoang, nhìn còn không bằng Tàng Kiếm cung.
"Thượng khanh trưởng lão, chúng ta đang ở đâu vậy?”“Đừng gọi ta thượng khanh trưởng lão!”Lý Thanh Sơn hô to.
Hiện giờ hắn vô cùng chán ghét cái danh xưng này.
“Vậy.
tiền, tiền bối!”Lý Tiêu Dao kinh hồn bạt vía, hai chân như nhũn ra, việc này quả thật còn đáng sợ hơn thật so với việc bay vùn vụt trên bầu trời.
"Ngươi sợ cái gì, chẳng lẽ ta sẽ ăn ngươi sao?”Lý Thanh Sơn không vui nói nhưng lại quên mất mình lúc này đang lộ ra vẻ tức giận.
Hơi thở hung ác của Ma Vương Yêu Vương tỏa ra trong lúc lơ đãng, thật sự có thể hù chết người.
Nếu như không phải Lý Tiêu Dao tin tưởng rằng vị “Nhị thúc” này sẽ không làm tổn thương đến mình thì chỉ sợ là đã xoay người bỏ chạy rồi.
Hắn cắn chặt răng, giọng nói run rẩy nói:“Không, không phải!”Lý Thanh Sơn trong lòng thở dài:"Ngươi biết ta là gì của ngươi, giữ khoảng cách với ta cũng không phải là chuyện xấu gì với ngươi, sau này tự nhiên ngươi sẽ hiểu.
Tóm lại, Tàng Kiếm cung không phải là nơi lương thiện gì, không cần phải quay trở về nữa.
”"À!"Lý Tiêu Dao thét lên một tiếng đầy kinh hãi.
Hắn một lòng muốn làm kiếm hiệp, thật vất vả lắm mới vào được Tàng Kiếm cung, kiên trì được mấy chục năm.
Mắt thấy sắp được lên Tàng Kiếm Phong rút kiếm lại bị yêu cầu không cần quay trở về, quả thật là muốn lấy mạng hắn mà.
Hắn còn chưa kịp lên tiếng biện hộ, một bàn tay to như mây đen che đỉnh đè xuống, chụp lấy đầu của hắn.
"Coi như tiểu tử ngươi tốt số! Bộ kiếm phổ “Thiên Địa Tàng” này vốn dĩ với một người chưa trải qua một ngàn năm như ngươi cũng chưa chắc có thể nhìn thấy sờ thấy được, hiện tại ta sẽ truyền lại cho ngươi.
Có thể lĩnh hội được bao nhiêu thì phải xem bản lĩnh của chính ngươi rồi.
”Trong đầu Lý Thanh Sơn phản chiếu ra đủ loại thay đổi của kiếm cảnh Thiên Địa, trực tiếp in vào trong ý thức của Lý Tiêu Dao.
Toàn thân Lý Tiêu Dao như bị điện giật run rẩy đứng lên.
Một sự thống khổ dữ dội không thể tưởng tượng được lan tràn ra cả người hắn, giống như có cả một thế giới bị nhét vào.
Cơ thể và hồn phách của hắn bị kéo căng ra gấp trăm nghìn lần, đầu óc giống như muốn vỡ tung ra vậy.
Hắn muốn ngất đi nhưng lại thanh tỉnh đến đáng sợ, mỗi một tia thống khổ chênh lệch rất nhỏ.
Mà trên thực tế, nếu như không phải Lý Thanh Sơn dùng Linh Quy để trấn áp hắn thì hắn cũng đã trực tiếp bạo thể mà chết rồi.
Về việc Lý Tiêu Dao có trực tiếp phát điên hay không, cũng không nằm trong sự cân nhắc của Lý Thanh Sơn.
Duyên phúc rớt xuống từ nơi lớn như vậy, nếu như ngay cả chút thống khổ này mà cũng không thể chịu đựng được vậy thì đi chết đi!"Đau quá! Cho ta chết đi!"Trong lòng Lý Tiêu Dao kêu thảm, hắn thật sự muốn chết nhưng đột nhiên lại cảm thấy có một trận gió mát quất thẳng vào mặt, tựa như người sắp chết khát ở trong sa mạc có được một giọt cam lộ.
Cho dù không đủ để cứu mạng nhưng cũng đủ để trở thành sự an ủi lớn lao.