Hắn thử tập trung tinh thần vào bên trong, đột nhiên hắn nhìn thấy kiếm khí lưu chuyển, tâm thần chấn động,Mặc dù hắn không có tư chất tự nhiên cũng không có ngộ tính nhưng đây là thanh kiếm mà hắn yêu thích nhất!Giống như một giọt cam lộ tỏa ra ánh sáng cầu vồng, bên trong ẩn chứa vô số biến hóa ảo diệu, dần dần hấp dẫn tâm trí của hắn, khiến hắn có thể chịu đựng được sự thống khổ này.
Chiêu thức thứ nhất của kiếm phổ “Thiên Địa Tàng”Ba ngàn chiêu kiếm, Lý Thanh Sơn sử dụng một phương thức vô cùng thô bạo để khắc sâu từng chiêu kiếm của kiếm phổ “Thiên Địa Tàng” vào trong đầu của Lý Tiêu Dao.
Lý Tiêu Dao cảm giác thời gian dài đằng đẵng giống như đã trôi qua mười ngàn năm rồi vậy.
Mặt trời vẫn ở trên cao, chỉ là hơi chếch đi một chút.
Lý Thanh Sơn buông tay ra, Lý Tiêu Dao lập tức ngã trên đất giống như con rối gỗ bị cắt đứt dây vậy.
Trước lúc hoàn toàn bất tỉnh, hắn nghe thấy giọng nói trầm thấp của Lý Thanh Sơn:“Coi như ngươi có tính nhẫn nại, không phụ cái tên Tiêu Dao này.
Đừng có quên lời nói của ta, cách xa Tàng Kiếm cung ra một chút!”“Vâng, Nhị thúc.
”Lý Tiêu Dao thấp giọng nói.
Lý Thanh Sơn khẽ mỉm cười rồi lập tức thu lại.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía núi Đại Phật, hắn có một loại dự cảm rằng lễ phong vương lần này sẽ không yên ổn.
Đương nhiên mỗi lần hắn trở về núi Đại Phật đều sẽ gặp phải chút chuyện.
Nhưng mà lần này, rốt cuộc là cái gì đang chờ đợi hắn đây?Thiên Long thiền.
Bởi vì là nơi đất phật thanh tịnh, cũng không giăng đèn kết hoa mà chỉ cẩn thận quét tước sạch sẽ nhưng trên khuôn mặt của đệ tử chúng tăng đều tràn đầy sự vui mừng.
Từ khi Phi Thiên Hoàng Vương đào thoát khỏi điện Trấn Ma, cả núi Đại Phật cũng giống như bị mây đen bao phủ vậy.
Dưới sự đả kích khi bị Phi Thiên Hoàng Vương trả thù, tin tức các đồng môn chết trận liên tục vang lên bên tai, có vô số sinh linh chôn thân trong miệng côn trùng, không chỉ hòa thượng Nhất Đăng cảm nhận được nghiệp chướng nặng nề mà mỗi một đệ tử của Thiên Long thiền đều cảm thấy có trách nhiệm, thẹn với đồng đạo và các tín đồ.
Cùng với sự ra đời của một vị Tăng Vương giống như xé đám mây đen này ra một lỗ hổng, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Thiên Long thiền tuyệt đối sẽ không bị đánh ngã bởi bất kỳ nguy cơ nào!Ba đạo kiếm quang rộng lớn phá vỡ chân trời, rơi trước cổng núi hóa thành Cung chủ Tàng Kiếm cung, Cơ Huyền Nhật và Minh Phi, vị sư tiếp khách vội vàng tiến lên nghênh đón.
Cung chủ Tàng Kiếm cung lớn tiếng nói:"Tàng Kiếm cung đến bái sơn!"“Cung chủ đại giá quang lâm, Vô Úy không tiếp đón từ xa, mau mời đi lên bẩm báo!”Giọng nói của Vô Úy Tăng từ trên đỉnh núi truyền xuống.
Ba người đi lên bậc thang, vượt qua từng cánh cổng núi, đi đến trước bảo điện Đại Hùng, chỉ nhìn thấy “Tứ đại Kim Cang” của Thiên Long thiền tề tụ lại, ngay cả Vô Úy Tăng cũng khoác lên chiếc áo cà sa mới toanh, đứng ở nơi đó cười ha hả.
Sau khi hành lễ chào hỏi nhau xong, Cung chủ của Tàng Kiếm cung hỏi:“Nhất Ý đạo hữu đâu rồi?”Vô Úy Tăng nói:“Nhất Ý vẫn còn đang chuẩn bị phía sau điện, mời ba vị đi tới thiền điện nghỉ tạm trước đã, đại lễ lập tức bắt đầu, đến lúc đó sẽ đi ra gặp mặt chư vị.
”Bất Nộ Tăng đích thân dẫn đường cho ba người đi đến thiền điện phía đông, mới cáo từ rời đi.
Minh Phi rút trường kiếm ra khẽ lắc, mũi kiếm biến mất không thấy đâu nữa, nhưng trong hư không lại xuất hiện một trận dập dờn, Hoa Thừa Tán lăn ra từ bên trong.
Cung chủ Tàng Kiếm cung cúi đầu nhìn hắn:"Hoa trưởng lão, ngươi có biết tội của mình không?”Tàng Kiếm cung, Đoạn Thủy Phong.
Hai tay Doãn Tiêu Sầu nắm chặt thanh kiếm Đoạn Thủy, trán đặt ở chuôi kiếm, quỳ trong động phủ đen kịt.
Hắn duy trì tư thế này rất lâu, tức giận, phẫn nộ, sỉ nhục, thù hận, mờ mịt giống như thủy triều hắc ám xông vào trong lòng của hắn.
"Ta là kiếm tu tài ba, truyền nhân của danh kiếm, ngôi sao hy vọng của Tàng Kiếm cung, sớm muộn có một ngày sẽ trở thành đại kiếm tu, thậm chí có thể trở thành Cung chủ của Tàng Kiếm cung, nhưng tại sao, tại sao ta lại thất bại?”Hơn nữa còn thất bại thảm hại như vậy, mất hết mặt mũi trước mặt rất nhiều đồng môn như vậy.
"Rõ ràng Cung chủ biết rằng người kia vượt qua ba lần thiên kiếp, vì sao không nói cho ta biết, người muốn để ta phải chịu sự nhục nhã như vậy ư!”Hắn dường như đang tự hỏi bản thân lại giống như đang hỏi kiếm Đoạn Thủy.
Từ rất lâu rất lâu về trước, hai người này đã hợp thành một thể, tâm vì kiếm, kiếm vì tâm.
"Bởi vì ngươi yếu quá!"Một giọng nói đột nhiên vang lên, kiếm Đoạn Thủy khẽ run lên, hắn không phân biệt được là tiếng kiếm hay là tiếng lòng của mình, hắn lẩm bẩm nói:"Ta.
ta quá yếu ư?"Hắn kịch liệt lắc đầu:"Không, ta đã vượt qua hai lần thiên kiếp, trở thành kiếm chủ một phong của Tàng Kiếm cung, làm sao có thể coi là yếu chứ?”"Yếu hơn Lý Thanh Sơn!"Giọng nói kia lại vang lên.