Doãn Tiêu Sầu giống như bị sét đánh.
Cái tên này giống như một cơn ác mộng, đứng ở trên cao quan sát hắn, cười nhạo sự yếu đuối của hắn.
Thậm chí hắn còn không thể nảy sinh lòng tin quyết chiến.
"Sao lại gọi là kiếm đạo?”"Trảm yêu trừ ma, hành hiệp trượng nghĩa?”"Sai rồi, kiếm là vũ khí sát phạt, không thiện không ác, càng không có hiệp nghĩa chó má gì, kiếm tàn tốc.
Kiếm là giết hại, là kinh thường thiên hạ, không có sức mạnh nào địch nổi!”Doãn Tiêu Sầu lập tức trở nên mờ mịt, không nói nên lời.
"Ngươi cần phải mạnh hơn nữa! Ngươi còn có thể mạnh hơn nữa! Mạnh hơn cả Lý Thanh Sơn!”Giọng nói kia lớn tiếng gào thét.
Tiếng run rẩy của kiếm Đoạn Thủy càng ngày càng vang, biến thành một âm điệu kỳ lạ.
"Ta cần phải mạnh hơn nữa! Ta còn có thể mạnh hơn nữa! Mạnh hơn cả Lý Thanh Sơn!”Trong con ngươi của Doãn Tiêu Sầu lóe lên ánh sáng cay nghiệt sắc bén.
“Giết Lý Thanh Sơn!”Doãn Tiêu Sầu nói, hắn nghe thấy giọng nói của mình hòa chung với giọng nói kia, vang vọng bên trong động phủ u ám.
Nếu như vừa rồi có người ở đây, nhất định sẽ nghe Doãn Tiêu Sầu dùng hai giọng điệu khác nhau đang lẩm bẩm một mình.
Một chiếc thuyền giấy bồng bềnh trong gió, Phó Thanh Khâm lẳng lặng nằm ở trên thuyền, xuất thần nhìn bầu trời xanh biếc.
Dư Tử Kiếm ngồi ở mũi thuyền đưa lưng về phía Phó Thanh Khâm, hai tay chống má, không quay đầu lại nói:"Sư huynh, ngươi đang nghĩ gì vậy?""Nghĩ đến chuyện lúc nhỏ của ta.
Từ nhỏ ta đã lớn lên trong Tàng Kiếm cung, tất cả đồng môn sư huynh đệ đều giống như người thân của ta vậy.
Mặc dù Cung chủ luôn nói năng thận trọng nhưng lại vô cùng khoan dung với ta, giống như là người cha hiền lành vậy.
Minh Phi đại nhân lợi hại hơn nhiều, từ nhỏ ta đã sợ nàng giống như người mẹ nghiêm khắc, Huyền Nhật sư huynh.
”Giọng nói của Phó Thanh Khâm trầm thấp lay động giống như muốn bay vào trong không trung.
“Huyền Nhật sư huynh chính là huynh trưởng ôn hòa thân thiện! Mặc dù ta không lớn lên trong Tàng Kiếm cung nhưng ta cũng có thể hiểu được tâm trạng của ngươi.
Thời điểm ta ở Cuồng Kiếm sơn trang, mọi người cũng giống như huynh đệ tỷ muội vậy.
”Dư Tử Kiếm có chút hoài niệm nói.
"Ngươi không hiểu.
""Thật sao? Á! Sư huynh, sao ngươi lại khóc rồi? Có phải vì vết thương lại đau không hay là ngươi lo tu vi không khôi phục được nữa.
Không phải đại sư huynh nói rồi sao? Tu vi của ngươi nhất định có thể khôi phục lại!”Dư Tử Kiếm quay đầu lại, thấy Phó Thanh Khâm đã rơi nước mắt đầy mặt.
Nàng luống cuống tay chân lau nước mắt giúp hắn, nàng chưa từng thấy dáng vẻ yếu đuối như vậy của hắn.
"Ngươi không hiểu…"Phó Thanh Khâm khẽ lắc đầu, so với những vết thương trên người cùng với việc bị hủy tu vi, hắn càng có một sự thống khổ và tuyệt vọng sâu sắc hơn, thật sự không ngừng cắn xé trái tim của hắn, nhai bể toàn bộ những ký ức tốt đẹp kia.
Hắn quay đầu nhìn thanh kiếm gãy trong tay, hắn luôn cho rằng còn có một vài thứ sẽ không biến thành đống đổ nát.
"Không sao, chỉ là trong lòng ta có chút khó chịu, nơi này là đâu vậy? Cách Tàng Kiếm cung còn bao xa nữa?”Phó Thanh Khâm hỏi.
Hắn cả đường tâm thần hoảng hốt, ngay cả vị trí của mình, khoảng cách phi hành cũng không thể ước lượng được.
"Vừa mới tới phủ Bạch Thổ, cách Tàng Kiếm cung gần hai ngàn dặm.
tuy thuyền nhỏ này ổn định nhưng mà thật sự bay chậm quá.
Sư huynh, chúng ta phải dừng thuyền ở đâu vậy?”Trong lòng Dư Tử Kiếm cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Phó Thanh Khâm vốn nói là tới lĩnh hội kiếm ý Thanh Khư nhưng trên đường đi lại không hề dừng lại.
“Vậy chúng ta dừng lại một chút đi!”Phó Thanh Khâm nói.
"Nhưng phía dưới chỉ là một mảnh đất hoang, không có phế tích nào cả!"Dư Tử Kiếm nói.
“Ở ngay dưới gốc cây kia.
”Phó Thanh Khâm ngồi dậy, chỉ vào một gốc cây khô trên cánh đồng hoang vu.
"Được rồi!"Con thuyền nhỏ đáp xuống, Phó Thanh Khâm chống kiếm đứng dậy, Dư Tử Kiếm định dìu hắn nhưng lại bị hắn đẩy ra.
“Đào một cái hố, sâu một chút!”Phó Thanh Khâm chỉ vào bên dưới gốc cây khô.
“Ừm!”Dư Tử Kiếm rút thanh kiếm Tử Tiêu ra, ánh kiếm màu tím khẽ xoay tròn một cái rồi đào ra một cái hố sâu, bên trong có vô số rễ cây bị đứt gãy đều chết héo hết rồi.
“Đất ở phủ Bạch Thổ cũng không phải là màu trắng! Đưa kiếm cho ta.
”Phó Thanh Khâm đưa tay ra, Dư Tử Kiếm đưa kiếm Tử Tiêu vào trong tay hắn.
Phó Thanh Khâm nhìn Thanh Khư Tử Tiêu trong tay, hắn vốn tưởng rằng đây chính là trói buộc đã được định trước trong cuộc đời của bọn họ, hóa ra cũng chỉ là một hồi ảo cảnh.
Vì vậy hắn nhẹ nhàng ném hai thanh kiếm Thanh Khư và Tử Tiêu vào trong hố sâu.
“Sư huynh?”Dư Tử Kiếm mở to hai mắt, không hiểu vì sao.
“Cắt đứt liên hệ với kiếm Tử Tiêu, thêm đất vào đi!”Phó Thanh Khâm nhắm mắt lại.
"A!"Dư Tử Kiếm thật sự nghi ngờ không biết Phó Thanh Khâm có phải bị điên rồi hay không.
Đối với kiếm tu mà nói gần như là kiếm còn thì người còn, kiếm mất người mất, huống hồ còn là hai thanh kiếm tuyệt thế này.
"Đừng hỏi nhiều, sau này ta sẽ nói cho ngươi biết lý do.