"Vậy là niềm vui nhân đôi rồi.
"Bất Úy Tăng và Sở Liệt Vương nhìn nhau cười, mối quan hệ giữa Thiên Long Thiền và phủ Sơ Vương dường như trở thành mối quan hệ hắn bó thân thiết, điều này đều tốt cho cả hai bên.
Một nhóm tu sĩ đến chúc mừng Sở Liệt Vương và Bất Úy Tăng, sau đó lại qua chúc mừng Tiểu An.
Sắc mặt của Minh Phi liên tục thay đổi.
Cung chủ của Tàng Kiếm Cung nhắm mắt lại, giống như đang suy nghĩ điều gì đó.
Tiểu An cũng không nhiều lời, chỉ là mỉm cười gật đầu, nhưng lại không khiến cho người khác cảm thấy mình thất lễ.
Mọi việc tiến triển đúng theo kế hoạch trước đó, cuối cũng đã không phụ sự kỳ vọng của hắn.
Từ nay về sau, ý chí của nàng là đại diện cho cả Thiên Long Thiền, thậm chí là cả đạo tu hành ở Thanh Châu.
Bất luận là giết Phi Thiên Hoàng Vương hay giúp đỡ Kim Thiền Linh Vương thì nàng đều có thể ung dung, bình thản mà làm.
Điều tiếc nuối nhất của nàng bây giờ là hắn không còn ở đây nữa.
"Huyền Nguyệt muội muội, chào mừng ngươi trở về, xem ra những năm qua người thật sự sống rất tốt, như vậy là tất cả hiểu lầm đều có thể hóa giải.
”Cơ Huyền Nhật bước lên phái trước, nụ cười thân thiện hiện lên trên khuôn mặt.
Nếu ai đó không biết còn tưởng tình huynh muội sâu đậm lắm.
Tiểu An đang định trả lời, nhưng trong lòng có chút thay đổi, nàng quay đầu nhìn ra bên ngoài Đại Hùng Bảo Điện, lúc này trong mắt nàng đã không còn có sự tồn tại của Cơ Huyền Nhật nữa.
“Không phải ta đã cảnh cáo ngươi rồi sao? Cút đi chỗ khác càng xa càng tốt, đừng để ta cảm thấy chán ghét.
”Trong giọng nói của U Phi trần đầy sự hả hê.
“Con tiện nhân đáng chết!”Cơ Huyền Nhật thầm nghĩ, trong mắt hiện lên một tia tức giận.
Hắn tức giận không chỉ vì lời nói của U Phi, mà bởi vì sự xuất hiện của nàng đã phá vỡ toàn bộ kế hoạch của hắn.
Tiểu An không muốn làm Cơ Huyền Nhật nhục nhã, nhưng nàng cảm nhận được một luồng hơi thở quen thuộc đang tới gần, trong lòng thầm nói:"Cuối cùng cũng tới rồi, quá chậm chạp! Ngươi không được xem biểu hiện của ta rồi.
Hả? Hắn dường như rất tức giận, không biết đã xảy ra chuyện gì rồi?”Ở chân trời phía bắc có một tia sáng vụt tới, nhắm thẳng vào đỉnh núi Đại Phật.
Một tiếng rầm, như một tảng đá đập vào bên ngoài Đại Hùng Bảo Điện.
Lý Thanh Sơn đứng trong màn bụi mịt mù rồi hét lên dữ dội:“Cơ Huyền Nhật, ra ngoài cho ta.
”Âm thanh cuồn cuộn như sấm gào, truyền ra khắp núi Đại Phật.
"Là ai!?"Trong Đại Hùng Bảo Điện, tất cả tu sĩ đều rất kinh ngạc, không biết Cơ Huyền Nhật là người như thế nào? Một thái tử Thanh Châu, một Sở Vương tương lai, một người mà chỉ có U Phi mới dám đứng trước mặt làm nhục hắn, còn những người khác không dám nói với hắn chữ “cút”.
Nhưng Cơ Huyền Nhật lại cười, hắn nói với Minh Phi:“Mẫu hậu, Thượng Khanh trưởng lão của chúng ta tới rồi.
”Cuối cùng thì một phần trong kế hoạch cũng đi đúng hướng!Minh Phi cũng cười lạnh một tiếng, vốn dĩ nàng tưởng còn phải dùng chút thủ đoạn mới có thể chọc tức được hắn, nhưng hóa ra lại dễ dàng hơn những gì nàng tưởng tượng rất nhiều!Lý Thanh Sơn à Lý Thanh Sơn, núi Đại Phật là sẽ là nơi ngươi chôn ngươi, và người giết ngươi không ai khác sẽ chính là đồng môn của ngươi.
Lý Thanh Sơn chỉ mới bước một bước vào Đại Hùng Bảo Điện, những viên gạch dưới chân hắn đã vỡ vụn, mái tóc đen tung bay phía sau.
Lông mày rậm của hắn nhướng lên, khóe môi mím lại, trên mặt tràn đầy sự tức giận, mặc dù không lộ ra một chút hơi thở, nhưng lại toát ra một khí phách làm người khác run sợ.
Tất cả các tu sĩ ở đó đều cảm thấy có làn gió tanh thổi vào mặt, giống như một con hổ dữ xông vào đám đông tìm mồi, và đó đang tìm kiếm con mồi vừa miệng, bất cứ ai bị hắn nhìn trúng đều cảm thấy sợ hãi.
"Quả nhiên rất lợi hại, cuối cùng ta cũng tin hắn có thể giết và dám giết thái tử Tự Khánh rồi.
”Cảm xúc của Kim Phú Quý đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhìn về phía Nhạc Vũ Dương thán phục nói.
"Tiểu tử này càng ngày càng lỗ mãng, để ta xem hôm nay kết cục của hắn sẽ thế nào!"Nhạc Vũ Dương có chút lo lắng, tuy rằng đã hai lần liên tiếp bị hắn thả chim bồ câu ra, nhưng hai người bọn họ vẫn cùng chung chí hướng, đó là không muốn Hàn Quỳnh Chi phải đau lòng.
Ánh mắt Lý Thanh Sơn đảo qua một lượt, nhìn thấy Hoa Thừa Tán đang đứng trong góc, thấy hắn vẫn bình an vô sự và không bị thương chỗ nào nên trong lòng cũng thấy yên tâm.
Hắn sải bước định đi tới, nhưng có một bóng người vụt tới, Cơ Huyền Nhật lại một lần nữa chặn trước mặt hắn, hắn cười nói:“Thanh Sơn, ngươi tìm ta có việc gì?”Lý Thanh Sơn không bị lời nói của hắn làm lay động, mà khạc ra hai chữ:“Cút ra!”Cơ Huyền Nhật nhún vai rồi bước sang một bên.