Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1718 - Chương 1729: Thật Kỳ Lạ

Chương 1729: Thật Kỳ Lạ

Tiếng gầm giận dữ của Lý Thanh Sơn làm rung chuyển cả Đại Hùng Bảo Điện và lan rộng ra khắp núi Đại Phật.

Một thanh kiếm nhỏ màu trắng bay ra từ hàng ngàn giọt máu, nó cũng bị cú đấm của Lý Thanh Sơn đánh bay, xoay tròn rồi cắm vào đài sen bên dưới tượng Phật ngồi.

Một nửa của thanh kiếm đó là trong suốt, mà trong đó có bó dáng của một người phụ nữ giống Minh Phi lúc ẩn lúc hiện, đó chính là Kiếm Anh của Minh Phi.

Lý Thanh Sơn thu nắm đấm về và không nhìn nó nữa.

“Ngươi là ai!”Vẻ mặt Minh Phi rất sợ hãi, nàng nhớ tới bí mật mà Hoa Thừa Tán vẫn chưa nói ra.

Răng rắc! Trên Kiếm Anh xuất hiện một vết nứt màu đen, cây kiếm rung rung lên vài cái, nhưng cũng không ngăn được vết nứt lan rộng ra, vết nứt đã bao phủ lên toàn bộ thân kiếm rồi ầm ầm vỡ vụn!Ánh kiếm sáng chói từ một cánh cửa sổ chiếu ra, một vòng trong không khí lan ra từ đỉnh núi Đại Phật, bao phủ hàng ngàn dặm.

Ánh sáng của kiếm như biển cả, kiếm khí dâng trào, tất cả đại tu sĩ đều vào tư thế phòng ngự để chống cự lại uy lực đáng sợ của việc Kiếm Anh vỡ vụn.

Tiếng tụng kinh đột nhiên vang lên, Đại Hùng Bảo Điện được bao phủ trong ánh sáng màu vàng, trận pháp phòng thủ của ngọn núi đã được kích hoạt.

Dư âm đã tan hết.

Kiếm gãy, người chết, Kiếm Anh vỡ vụn.

Ai ngăn cản ta sẽ phải chết, ta đã nói là sẽ làm!Chiếc chuông lớn sau đại điện vang lên dữ dội, những đại tu sĩ ở đây dường như cũng đang có một cái chuông lên như vậy, trong lòng hộ tràn đầy những điều không thể tin được, gần như tất cả bọn họ đều hoài nghi rằng tất cả những thứ xảy ra trước mắt đều là ảo mộng, một lời tuyên bố hiển hách của một đại kiếm tu cứ như vậy bị dập tắt bằng một cú đấm! ?Kim Phú Quý mở to mắt, há hốc mồm mà không hề hay biết.

Lúc này hắn mới phát hiện rằng, những lời trước kia hắn nói là sẽ dạy cho Lý Thanh Sơn một bài học, bỗng trở nên thật nực cười và nguy hiểm biết bao!Nhạc Vũ Dương cũng vô cùng sửng sốt, mặc dù hắn đã sớm biết Lý Thanh Sơn đã ẩn giấu rất nhiều sức mạnh, nhưng không ngờ sức mạnh thực sự của hắn lại ghê sớm như vậy.

Đột nhiên hắn nhớ tới lời mà A Tu La Vương đã nói với hắn sau trận chiến ở A Tu La Trường, rằng:“Không biết lý do gì mà ta luôn cảm thấy nếu đổi lại là ta và tên tiểu tử này quyết chiến, thì ta cũng có nguy cơ bị tiêu diệt! Thật kỳ lạ!”U Phi cũng đứng ngây người, tuy trong lòng nàng tràn đầy sự thù hận đối với Minh Phi, nhưng mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nàng còn chưa kịp cảm nhận được sự vui sướng khi “mối đại hận đã được báo”.

Cố Nhạn Ảnh mỉm cười, khẽ thở dài một hơi, chàng thiếu thiên năm xưa ở dưới gốc tùng cuối cũng đã có thể đạt được trình độ này rồi sao?Trong bán kính ba ngươi dặm ở Thanh Châu, chỉ là một góc của giang hộ rộng lớn – đây cũng là lời đầu tiên mà nàng đã nói với hắn.

Còn đối với hắn bây giờ thì Thanh Châu cũng chỉ bằng góc mà thôi!Vô Úy Tăng đau lòng nhắm mắt, lại là một Kim Thiền Linh Vương nữa sao? Không, hắn là một Yêu Vương còn đáng sợ hơn cả Kim Thiền Linh Vương, cho dù là Kim Thiền Lăng Vương của hiện tại cũng không dám bước chân vào sảnh của Đại Hùng Bảo Điện.

Còn hắn thì trước mặt bao nhiều đại tu sĩ lại ngang nhiên ra tay giết chết Minh Phi!“Ta là Bắc Nguyệt!”Lý Thanh Sơn ngạo nghễ nói, Hoa Thừa Tán thà cắn đứt lưỡi cũng không tiết lọ ra bí mật, là để tự hắn công bố trước mặt mọi người!Trong lòng hắn cảm thấy vô cùng vui sướng, bởi vì kể từ giờ phút này trở đi, hắn không còn cần phải lẩn trốn, không cần phi che đậy thân phận của mình nữa.

Lý Thanh Sơn chính là Bắc Nguyệt, Bắc Nguyệt chính là Lý Thanh Sơn, nếu như có một con đường đi đến Cửu Thiên, thì đây chính là xuất phát điểm!“Bắc Nguyệt Yêu Vương!”Bốn chữ này hiện lên trong đầu của tất cả các đại tu sĩ ở đây, Bắc Nguyệt bị Mặc Hải Long Vương cách xa hàng vạn dặm truy đuổi, hóa ra hắn vẫn luôn che giấu thân phận thật sự của mình! Hóa ra hắn vẫn chưa chết!Máu tươi bắn tung tóe ra khắp nơi, màu đỏ tươi chói mắt khiến người ra cảm thấy rùng mình.

Rất nhiều trong số những người có mặt ở đầy đều không mạnh bằng Minh Phi, ở trong Đại Hùng Bảo Điện này họ giống như người phàm ở chung một phòng với hổ dữ.

Cảm giác sợ hãi đã mất từ lâu này, một lần nữa họ lại cảm nhận được, đó là sự đe dọa của cái chết.

“Thanh Sơn, người.

chẳng trách! Chẳng trách!”Bất Nộ Tăng nhìn bóng người mắt đỏ, tóc cũng đỏ kia nở nụ cười đầy chua xót, chỉ có như vậy mới có thể giải thích được tất cả những bất thường trong cơ thể Lý Thanh Sơn, nhưng đó lại là điều mà hắn không muốn giải thích nhất.

“Sư phụ, hy vọng ngươi không hối hận khi đã nhận người đệ tử này, Ma Vương cũng được, Yêu Vương cũng không sao, ta vẫn là ta!”Lý Thanh Sơn đặt tay lên ngực, chân thành nói.

Bình Luận (0)
Comment