Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1719 - Chương 1730: Cái Tát

Chương 1730: Cái Tát

“Bây giờ nói những lời này còn có ích gì nữa!”Bất Nộ Tăng thở dài một tiếng.

Nghịch đồ ơi là nghịch đồ, cho dù ta sẵn sàng tin ngươi, nhưng những người khác thì sao? Có lẽ ngươi cũng chẳng cần người khác tin.

“Lý Thanh Sơn!”Sở Liệt Vương tức giận, dùng hết sức lực tát Lý Thanh Sơn một cái.

Ngay lập tức, những cảnh tượng xung quanh bị bóp méo và sụp đổ, các đại tu sĩ do còn ảnh hưởng bởi sức mạnh trước đó còn sót lại, nên đều cảm thấy đứng không vững.

Lý Thanh Sơn chỉ cảm thấy thế giới đang bị đảo lộn, những bức tranh tượng Phật xung quanh đều trở nên quái dị, giống như đang đùa giỡn, đau khổ, hoặc đang giễu cợt.

Hắn thầm nói trong lòng:“Không hổ là chủ nhân của Thanh Châu, sức mạnh trong cú tát này hoàn toàn không thua kém gì so với Mặc Hải Long Vương, nhưng cũng chẳng có gì hơn!”Mắt hắn lóe lên, khi hắn nhận ra có điều kỳ lạ thì liền trở tay khác để tấn công lại.

Phịch!Với chiêu thức hướng vào nhau, thế giới méo mó đã trở lại bình thường,Sở Liệt Vương kinh ngạc nhìn Lý Thanh Sơn.

Hắn không thể tin được, với uy lực một cú tát vừa rồi của hắn, hoàn toàn có thể khiến cho một ngọn núi đổ tan tành, vậy mà Lý Thanh Sơn vẫn đứng yên bất động, giống như một ngọn núi được đổ bằng sắt, không thể lay chuyển, ngược lại còn có một năng lực gì đó có thể khiến sức mạnh hất ngược trở lại, kèm theo đó là một sự xung đột sức mạnh kỳ lạ.

Xét về góc độ kiên cường, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ thua kém hay, cho dù Mặc Hải Long Vương ở đây cũng sẽ như vậy.

“Sở Vương bệ hạ, ả đàn bà này của ngươi thật ồn ào, miệng lưỡi điêu ngoa, ta không biết làm sao ngươi có thể chịu được, dù sao ta cũng không nhịn được.

”Lý Thanh Sơn nhín vai một cái:“Xin lỗi nhé Tiểu An, ta làm hỏng kế hoạch của ngươi rồi.

”Nói xong hắn lại cười rồi quay qua nói với Cơ Huyền Nhật:“Còn cả ngươi nữa!”“Nhận lấy cái chết đi!”Cơ Huyền Nhật gầm lên giận dữ, rồi rút thanh kiếm Diệt Hồn ra, hắn muốn báo thù cho Minh Phi, nhưng vừa mới bước lên một bước đã bị một thanh kiếm màu trắng đâm xuyên qua ngực, mà không hề lường trước.

Hắn quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi nói:"Cơ, Huyền, Nguyệt!"“Không sao, chỉ cần ngươi vui là được.

”Tiểu An nói, đòn đánh bất ngờ của nàng thậm chí còn chí mạng hơn cả Lý Thanh Sơn.

“Ta sợ ngươi không vui, người này là ca ca của ngươi!”Lý Thanh Sơn nói.

“Cũng tốt, ngay từ nhỏ ta đã rất ghét hắn, hận đến mức có thể giết chết hắn!”Tiểu An rút thanh Thí Phật Kiếm ra.

Cơ Huyền Nhật ngã xuống đất, hắn cảm nhận được cái chết đang đến gần, mở to hai mắt với đầy vẻ hoang mang và sợ hãi.

“Chuyện gì vậy, chỉ là bị một thanh kiếm đâm trúng thôi mà, ta không muốn chết.

”Tam Muội Bạch Cốt Hỏa từ vết thương phun ra, chỉ trong nháy mắt đã nuốt chửng hắn, trong lúc hấp hối hắn chợt nhớ đến lời của Hoa Thừa Tán nói, mọi chuyện có thể không như ngươi mong đợi!“Huyền Nhật!”Sở Liệt Vương hai mắt rưng rưng, đây là niềm hy vọng, là người kế vị của hắn.

“Nhất Ý!”Vẻ mặt của tứ đại Tăng Vương đều thay đổi, sự hoảng sợ lúc này còn lớn hơn cả lúc Lý Thanh Sơn giết Minh Phi.

Thủ đoạn quái dị này nhìn thế nào cũng không giống công pháp Phật môn, ngược lại còn bị kinh bỉ còn hơn cả Ma tộc.

“Xin lỗi phụ vương và các vị đại sư, ta không phải là Huyền Nguyệt, cũng không phải Nhất Ý, mà là Tiểu An.

”Sau chu nhan khuynh quốc khuynh thành của Tiểu An, Bạch Cốt khô lâu vẫn như ẩn như hiện.

Từ giây phút Lý Thanh Sơn hóa thân thành Bắc Nguyệt, giết chết Minh Phi thì chuyện đã không thể cứu vãn, chắc chắn Thiên Long thiền viện sẽ không khoanh tay đứng nhìn, như vậy thì cùng nhau đối mặt đi!Bất kể là phúc hay họa, ta đều gánh chịu một nửa giúp ngươi!“Phụ vương, xin hãy lùi lại!”Tiểu An lướt tới rồi chém một kiếm xuống.

Sau khi Sở Liệt vương được chứng kiến uy lực kinh khủng của Thí Phật kiếm thì cũng không dám để kiếm đánh trúng, chỉ đành lùi trở ra, nói một cách vô cùng đau đớn:“Huyền Nguyệt, ta là phụ vương của ngươi!”Tiểu An nói đầy áy náy:“Phụ vương, ta không thể báo đáp công ơn sinh thành nuôi dưỡng, nhưng đạo vẫn còn đó, cũng chỉ đành khư khư cố chấp!”“Giết huynh giết cha chính là cách báo đáp của ngươi, là đạo của ngươi sao?”Sở Liệt vương chất vấn, chớp mắt một cái mà niềm vui to lớn chợt biến thành đau thương vô bờ, ngay cả Sở Liệt vương có ý chí nhường ấy nhưng cũng khó mà chịu đựng được.

Tiểu An nhắm mắt lại, không thể biện hộ được gì, có được nhân tâm, nhớ được đủ loại chuyện trong quá khứ thì cũng phải chịu đựng đủ loại ràng buộc thậm chí là đau khổ, nhưng nàng nhất định phải đưa ra lựa chọn!Lý Thanh Sơn vốn chẳng muốn phí lời, nhưng lúc này lại không nhịn được mà muốn tranh luận giúp nàng:“Giết huynh thì có làm sao? Tiểu tử Cơ Huyền Nhật này làm bộ làm tịch, trong bụng toàn những ý nghĩ xấu xa, còn xấu xa hơn nương hắn ba phần.

Giết là đúng rồi, nếu không thì sau này khi hắn làm Sở vương rồi chắc chắn sẽ làm hại Thanh Châu.

Người làm phụ thân như ngươi cũng có trách nhiệm, chúng ta đang giúp ngươi đại ân đó có biết không? Còn về việc giết cha, ngươi đừng ngậm máu phun người như thế chứ, chúng ta còn chưa giết ngươi đâu.

Đương nhiên cũng không có ý định giết ngươi, ta nói rất đúng đúng không, Tiểu An?”

Bình Luận (0)
Comment