Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1722 - Chương 1733: Kim Cang Phục Ma

Chương 1733: Kim Cang Phục Ma

Lý Thanh Sơn không còn vướng bận gì nhưng vẫn ngắm nhìn Phật quốc với kim quang cuồn cuộn vô tận, cùng với những khuôn mặt tràn ngập địch ý ở xung quanh, trong lồng ngực chợt sản sinh ra nỗi kích động giương đao cưỡi ngựa:“Để ta tới thỉnh giáo thủ đoạn của chư vị, nếu làm quỷ dưới đao của ta thì xuống dưới âm ty cũng đừng vội oán trách, đến đây đi!”“Yêu nghiệt, chớ ăn nói ngông cuồng!”Người ra tay trước tiên là một nam tử trung niên mặt mày sáng sủa nhưng hơi mập, thì ra chính là vị đại tông sư kia của Danh gia, chỉ thấy hai tay hắn kết thành ấn, quát nhẹ một tiếng:“Định!”Trong một chữ đơn giản này lại ẩn chứa uy lực khôn cùng, tập hợp tu vi cả đời hắn, lại còn là ngôn chú tuyệt học của Danh gia - Định Thân chú!Đại tông sư Danh gia cười nói thong dong:“Con yêu ma này đã bị ta làm cho bất động, mời mấy vị đại sư chém giết hắn!”Trong lòng hắn còn không cho là đúng:“Đúng là không biết trời cao đất dày, dù cho ngươi có thực lực cường đại vô song, có thể giết Minh Phi bằng một quyền, nhưng phe ta có nhiều người hợp lực như vậy, có là đại yêu vương thì cũng phải nuốt hận ở đây, còn để cho ngươi lật trời được hay sao?”Toàn thân Lý Thanh Sơn chấn động, bỗng không thể động đậy.

“Ta đến giúp đạo hữu một tay!”Trong trận quyết chiến sinh tử này, chỉ cần chậm hơn một tý thôi thì chính là sinh tử chia lìa.

“Kim Cang Phục Ma!”Vô Úy tăng quát to một tiếng, tứ đại Kim Cang đồng loạt ra tay.

Dưới sự ảnh hưởng của Kim Cang Phục Ma trận, bốn nguồn sức mạnh hợp thành một đòn, hóa thành một thanh Kim Cang vô cùng to lớn rồi ầm ầm nện xuống.

“Phá!”Lý Thanh Sơn quát to một tiếng, chỉ nghe Hổ Ma gào thét điên cuồng, lập tức thoát khỏi Định Thân chú, sau đó hắn vung ngang đao ngăn cản Kim Cang áp xuống.

Ầm! Mặt đất rạn nứt sụp đổ, Đại Hùng bảo điện cũng chấn động theo.

Sắc mặt của đại tông sư Danh gia chợt trắng bệch, không khỏi lùi về sau một bước, không ngờ rằng “Định Thân chú” của mình lại bị phá nhanh như vậy, mà tiếng hổ gầm kia vẫn còn văng vẳng bên tai, khiến hắn hoa mắt váng đầu, chịu sự phản phệ.

Tiếng hổ gầm còn chưa lắng xuống thì tiếng rồng ngâm lại vang lên, lúc đầu chỉ nhỏ như sợi tơ, thoáng cái đã che trời ngợp đất, trực tiếp tràn vào trong đầu hắn tựa như rồng bay múa trên trời, khí huyết dâng trào cuồn cuộn, khiến hắn lùi về phía sau một bước.

“Thiên Long Thiện Xướng!”Trong lòng Vô Úy tăng kinh sợ, chỉ thầy chiếc miệng đàn hương của Tiểu An hơi nhếch lên, tiếng rồng ngâm vang lên cuồn cuộn không dứt, đó chính là tuyệt học tối cao của Thiên Long thiền viện - Thiên Long Thiện Xướng!Dáng vẻ nàng lúc này trang nghiêm như vậy, rõ ràng vẫn là đệ tử ưu tú mà hắn gửi gắm nhiều kỳ vọng, thậm chí là truyền nhân của Bồ Tát.

Trên người là bộ tăng y xanh nhạt, toàn thân chẳng có chút ý khinh nhờn nào, tiếng Thiên Long Thiện Xướng lại càng tuyệt diệu vô song, rất có thiện ý, ngay cả mấy vị tăng vương cũng đều không thể không phục.

“Nhất Ý à Nhất Ý, vì sao ngươi phải khăng khăng cố chấp, cam chịu như vậy!”Tiểu An không nói gì cả.

Đại tông sư Danh gia lập tức lùi lại năm đến sáu bước, phun ra một ngụm máu tươi, sau đó ngước nhìn Tiểu An với ánh mắt không thể tin nổi.

Vậy mà tiếng rồng ngâm kia vẫn không chịu buông tha cho hắn, trái lại càng ngày càng vang, khiến hắn gần như không thể hô hấp tựa như một sợi dây thừng từ từ siết chặt lại.

Bỗng một giọng nói uyển chuyển êm tai của nữ tử vang lên ở phía sau:“Ta đến để giúp đạo hữu một tay!”Khi nó rơi vào trong tai hắn thì không khác gì âm thanh của tự nhiên.

Một quý phụ nhân với mái tóc mây buộc cao, trong tay còn ôm một cây tỳ bà được chạm từ ngọc, rồi nàng nhìn Tiểu An và nói:“Thiên Long Thiện Xướng quả là danh bất hư truyền, vậy cũng thử Vạn Lại Diệu Âm của Nhạc gia ta đi!”Sau đó nàng nhẹ nhàng gảy dây đàn, chỉ nghe một tiếng lanh lảnh vang lên chém gãy tiếng rồng ngâm, sắc bén tựa như lưỡi đao.

Trong lòng đại tông sư Danh gia buông lỏng, chắp tay nói:“Đa tạ đạo hữu!”“Ta sẽ đàn một khúc Thập Diện Mai Phục trợ hứng cho các vị đạo hữu, để mọi người nhanh chóng giết hai tên yêu ma này!”Đại tông sư Nhạc gia mỉm cười khẽ, bàn tay trắng nõn gảy ngày càng nhanh, hai tay để lại một loạt tàn ảnh, tựa như sinh ra trăm ngàn đôi tay trong nháy mắt.

Chỉ nghe tiếng dây lớn kêu vang, dây nhỏ khe khẽ, kỵ binh xông lên, đao thương trỗi dậy, tiếng đàn vô hình này lại tập kích bất ngờ về phía Lý Thanh Sơn và Tiểu An tựa như thiên quân vạn mã.

Đột nhiên, một u ảnh lóe lên ở bên cạnh, váy dài bồng bềnh, bên tai vang lên một giọng nói từ xa xôi:“Ngươi muốn giết ai?”“U Phi đại nhân… Đừng!”Nàng ngửa đầu đối diện với ánh mắt lạnh lùng của U Phi, đập vào mắt là Vạn Quỷ phiên trong tay U Phi.

Vạn Quỷ phiên vung lên, trong chốc lát tiếng vạn quỷ khóc thét vang vọng khắp Đại Hùng bảo điện, lấn át tiếng đàn ào ào.

Bình Luận (0)
Comment