Dù cho là ở Vụ Châu hỗn loạn thì Bắc Việt Vương cũng có thể thống trị một đám ma tu, chớ nói chi nơi này là Thanh Châu uy nghiêm trật tự, còn bị thống trị lâu hơn cả vương triều Đại Hạ, nên Sở vương phủ càng có quyền uy vô thượng, Sở Liệt vương ra lệnh một tiếng là tất cả tu sĩ đều phải nghe lệnh.
Chẳng qua cũng là ở trong Thiên Long thiền viện, bằng không tất cả mọi người đều phải suy xét một chút, xem có thể trả giá lớn nhường nào.
“Đúng là thế trận lớn!”Lý Thanh Sơn nói, thế trận này mới xứng với cái tên của Mạt Lộ Cuồng Hoa đao chứ, có chút cảm giác cùng đường rồi đấy, nhưng trước khi cứu được Hoa Thừa Tán thì chắc chắn hắn sẽ không lùi bước!Cung chủ Tàng Kiếm cung vẫn luôn đứng ở góc đại điện, canh giữ bên cạnh Hoa Thừa Tán, cho dù lúc Cơ Huyền Viết bị Minh Phi giết thì cũng chưa từng động đậy, không cho Lý Thanh Sơn có bất cứ cơ hội nào.
“Ngươi không đến báo thù giúp hai con ma quỷ kia sao?”Lý Thanh Sơn nói.
“Ngươi chắc chắn phải chết, cần gì ta ra tay, ngươi đang muốn tìm cơ hội để cứu tên phản đồ này chứ gì!”Trong lòng cung chủ Tàng Kiếm cung vô cùng căm hận, nếu không có Hoa Thừa Tán nhắc nhở, để mặc Lý Thanh Sơn luyện hóa Chuyển Phách kiếm thì chuyện sẽ không phát triển đến nước này, Tàng Kiếm cung cũng sẽ không bị mất hai vị đại kiếm tu một cách vô duyên vô cớ, khiến toàn bộ kế hoạch của hắn thất bại.
“Ngươi dám làm tổn thương một sợi lông của hắn thì ta sẽ khiến cả nhà ngươi phải chết!”Lý Thanh Sơn nói.
“Ta giết hắn trước, sau đó lại giết ngươi!”Cung chủ Tàng Kiếm cung rút Ỷ Thiên kiếm ra, chém một chiêu về phía cổ của Hoa Thừa Tán.
Vung Ỷ Thiên kiếm, bộc lộ tài năng, không có chiêu thức biến hóa phức tạp, chỉ có sự quyết đoán chém đứt mọi thứ.
Đứng trước bước ngoặc sinh tử này, ánh mắt Hoa Thừa Tán lại khôi phục sự trong sáng, tâm thần thông suốt trước nay chưa từng có.
Dù ánh kiếm tràn ngập trong tầm mắt, mà trong đầu hắn vẫn hiện lên bóng người mặc bạch y trắng như tuyết và mỉm cười khẽ, chung quy vẫn không thể quên được!“Muốn chết ư!”Lý Thanh Sơn trợn mắt như muốn nứt, năm ngón tay xòe ra rồi vươn tay vồ nhẹ, thi triển Đại Địa Dẫn Lực.
Hoa Thừa Tán bỗng nhiên bay lên trời rồi lao về phía Lý Thanh Sơn, nhưng không thể nhanh hơn mũi kiếm của Ỷ Thiên kiếm, mắt thấy hắn sắp bị một chiêu kiếm chém làm hai nửa thì một chiếc quạt Ngọc Cốt chợt xuất hiện ở ngang trời, chắn lại Ỷ Thiên kiếm.
Cương Phong và ánh kiếm va chạm kịch liệt, tạo ra từng vòng kình khí cuồng phong, nổ vang bên trong cung điện.
Cố Nhạn Ảnh cưỡi gió mà tới, đi sau nhưng đến trước, bạch y bồng bềnh.
“Cố thống lĩnh!”Hoa Thừa Tán mở to hai mắt, nhìn nàng thật sâu.
“Cố Nhạn Ảnh, ngươi cũng muốn giúp đỡ yêu nghiệt này? Đừng quên thân phận của mình đấy!”Ánh mắt của cung chủ Tàng Kiếm cung liếc ngang sang, nhìn chằm chằm vào Cố Nhạn Ảnh, tầm mắt ngưng tụ thành một luồng kiếm ý vô hình.
“Người này công khai vạch trần hành vi ác độc của yêu nghiệt, ngươi nên khen ngợi hắn mới đúng chứ sao lại muốn giết hắn?”Hai mắt Cố Nhạn Ảnh hóa thành mắt ưng, như có thể xuyên qua mọi thứ, hoá giải luồng kiếm ý vô hình kia, trông có vẻ anh tư bừng bừng.
“Hiện tại hắn là môn nhân của Tàng Kiếm cung ta, ta tự có cung pháp để xử lý, ngươi mà cũng muốn ngăn cản ta?”Cung chủ Tàng Kiếm cung vỗ lên chuôi kiếm một cái, Ý Thiên kiếm lập tức hóa thành một luồng ánh kiếm phá không mà tới.
Ngự kiếm thuật vốn là căn bản của kiếm tu, Ỷ Thiên kiếm rời khỏi tay mà như giao long vào biển, còn nhanh nhẹn hơn cả khi ở trong tay hắn ba phần, hung ác chém về phía Hoa Thừa Tán.
“Địa ngục Nhiệt Phong!”Cố Nhạn Ảnh như đã ngờ tới từ sớm, khi phi kiếm chưa ra thì quạt Ngọc Cốt đã mở ra, nhẹ nhàng phẩy một cái, chỉ thấy cơn gió nóng rực gào thét nuốt chửng Hoa Thừa Tán, cuốn hắn vào trong địa ngục Nhiệt Phong.
“Tự Thành Lĩnh Vực!”Một chiêu của Ý Thiên kiếm chém vào không trung, thế là lại lượn vòng trở về trong tay cung chủ Tàng Kiếm cung, bỗng mũi kiếm nhắm thẳng về phía Cố Nhạn Ảnh:“Cố Nhạn Ảnh, để ta xem ngươi duy trì được bao lâu? Nếu không giao Hoa Thừa Tán ra thì hôm nay ngươi đừng hòng rời đi!”Hoa Thừa Tán biết rõ quá nhiều bí mật của Tàng Kiếm cung, không thể không chết!“Rất lâu.
”Cố Nhạn Ảnh mỉm cười nhẹ.
“Cố thống lĩnh, cảm ơn!”Lý Thanh Sơn nói.
“Không cần cảm ơn, đây là tình bằng hữu giữa ta và Tiểu Hoa, không liên quan gì đến ngươi, nhưng ngươi vẫn nên làm nhanh lên một xíu!”Cố Nhạn Ảnh xua tay mà chẳng thèm quay đầu lại, sau đó lập tức vung quạt Ngọc Cốt, thôi thúc gió nóng phá tan kiếm khí gào thét mà đến.
Tự Thành Lĩnh Vực, Địa Ngục Hiện ra, hiển nhiên chiêu thức này rất lợi hại, nhưng nó cũng tiêu hao rất nhiều tâm lực, không thể duy trì mãi, chớ nói chi là còn phải chống trả những đòn tấn công của một vị đại kiếm tu.
“Được!”