Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 1732 - Chương 1743: Kết Quả

Chương 1743: Kết Quả

Chu Phu Tử hô lên một tiếng dài, không rút lui nữa mà xông lên phía trước.

Hắn dốc hết sức thi triển ra tuyệt học Thiên Nhân Tam Sách của Nho gia.

Nho phục trên người tung bay trong gió khiến thân ảnh hắn trở nên quang minh lẫm liệt, chư tà bất xâm.

Hắn thoát khỏi sự chấn nhiếp của Hổ Yểm Ma Đồng, trên gương mặt cũng không còn nét sợ hãi cứ như quân tử từ thời cổ xưa, đứng sừng sững giữa đất trời.

"Kiếm chính là binh khí của người quân tử!"Chu Phu Tử giương tay áo lên, hắn vung ba thước thanh phong lên rồi chém xuống một kiếm!Một nhát kiếm này công chính mà bình thản, vô cùng ngay thẳng, không có sự lăng lệ của Ỷ Thiên Kiếm, cũng không chân thành như Đạt Ma Kiếm.

Nó chỉ có một luồng khí quyển xúc động như muốn lập tâm vì thiên địa, lập mệnh vì dân, thừa kế tuyệt học của các vị thánh, mở thái bình cho vạn thế!Kiếm quang tỏa ra tầng tầng lớp lớp, liên miên không dứt mà đánh về phía Lý Thanh Sơn.

Cả công lẫn thủ đều được bao bọc, không hề có chút sơ hở.

Chu Phu Tử thì đứng ở trên cao quan sát Lý Thanh Sơn, như một vị Nho tướng "Văn có thể nâng bút bình thiên hạ, võ có thể lên ngựa định càn khôn".

Hắn đang chuẩn bị thống soái tam quân, đánh tan giặc cỏ.

Mọi người thấy vậy thì cũng thả lỏng, không khỏi nghĩ thầm:"Chu Phu Tử không hổ danh là đại tông sư Nho gia, đã tu luyện Quân Tử Kiếm Pháp đến mức mức lô hỏa thuần thanh.

Lấy tuyệt học Nho gia Thiên Nhân Tam Sách thôi động thì uy lực càng thêm mạnh mẽ.

Tịch Tà cổ kiếm trong tay hắn cũng không thua gì Thập Đại Danh Kiếm của Tàng Kiếm Cung, chỉ cần chống cự thêm chút nữa thôi là cứu viện của chúng ta sẽ tới.

Lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau dồn tên yêu nghiệt này vào con đường chết!"Tay trái Lý Thanh Sơn tiếp tục thôi động Đại Địa Dẫn Lực, tay phải cầm dao, hắn tiện tay hút lấy, cũng không có thanh thế hung mãnh gì cho cam, thậm chí còn mang chút ý khinh thường.

Đao quang lóe lên, Quân Tử Kiếm vỡ, Tịch Tà Kiếm gãy!"Tới đây đi!"Lý Thanh Sơn đưa tay nắm lấy đầu của Chu Phu Tử.

Cứ như trong một trận chiến, thành trì của đối phương vững như thành đồng, hắn thì một người một ngựa giết tới chân tường, bắt sống chủ soái.

Lúc này mọi người mới lấy lại tinh thần, không ai dám lấy pháp bảo hay thi triển pháp thuật.

Ai nấy đều trợn mắt há mồm, sao vậy được? Minh Phi bị giết chết chỉ trong một quyền, đây còn có thể nói là do Minh Phi bị tập kích không có kịp phòng thủ, bị yêu nghiệt này ám toán thành công.

Nhưng Chu Phu Tử lại đang trong trạng thái dốc hết toàn lực, cuối cùng vẫn bị yêu nghiệt này bắt lấy một cách nhẹ nhõm.

Chỉ có Nhạc Vũ Dương mới lờ mờ đoán được kết quả này.

Hắn đã từng tự mình lĩnh giáo sự lợi hại của Cuồng Hoa Đao Hồn, thần binh Tu La Mạt Lộ Cuồng Hoa Đao này còn sắc bén hơn cả Thập Đại Danh Kiếm.

Mà đao pháp bên trong Cuồng Hoa Đao Hồn còn tuyệt diệu hơn kiếm pháp của Chu Phu Tử không biết bao nhiêu lần.

Cuồng Hoa Đao Hồn còn bị áp chế vì lực lượng tự thân không đủ, vẫn chưa thể phát huy ra toàn bộ đao pháp, vậy mà vẫn suýt chút nữa đẩy Đại Tướng Quân Vương là hắn đây vào tuyệt cảnh.

Sau khi nhân đao hợp nhất với Lý Thanh Sơn thì đã không còn là đao pháp mà Cửu Châu nên có, nó đã trở thành đao pháp mà chỉ Tu La Đạo mới có.

Dưới tình huống này thì Chu Phu Tử sao có thể đối đầu được với Lý Thanh Sơn.

"Yêu nghiệt! Ngươi dám?"Chu Phu Tử hoảng hốt trong lòng, một lực chấn động kỳ quái chạy quanh người hắn, khiến xương cốt của hắn như muốn nứt ra.

Không thể động đậy, càng không thể duy trì phong độ của người quân tử.

"Cái tên con lừa trọc là để ngươi mắng à?"Lý Thanh Sơn quát lên một tiếng, chém xuống một đao.

Máu bắn tứ tung, đột nhiên Chu Phu Tử cảm thấy tầm mắt của mình chia làm hai nửa.

Một thì thấy được một bên khác của mình, một thì thấy được gương mặt kinh ngạc của các đại tông sư xung quanh.

Nói ra thì dài dòng, nhưng những gì vừa xảy ra chỉ trong chớp mắt.

Lý Thanh Sơn hút lấy Chu Phu Tử, rồi đưa tay ra nắm, quát lên một tiếng, chém xuống một đao.

Chém Chu Phu Tử thành hai nửa trước mặt bao người.

Đột nhiên đám người nhớ tới câu nói trước kia của Lý Thanh Sơn:"Nếu đã làm quỷ dưới đao ta thì đừng oán đừng hối!""Không, ta sẽ không chết ở đây!"Một Nguyên Anh màu trắng độn đất mà ra rồi vội chạy trốn.

Nhưng nào ngờ đâu một bàn tay đuổi theo sát phía sau, bắt lấy hắn:"Muốn chạy à?""Định!"Đại tông sư Danh gia quát lên một tiếng, thi triển Định Thân Chú.

Lý Thanh Sơn sững người lại.

"Yêu nghiệt đừng hòng càn rỡ.

""Chu đạo hữu mau chạy đi!"Các đại tông sư cùng nhau xuất thủ, thi triển ra tuyệt học của từng môn phái.

Lý Thanh Sơn mất vài giây mới tránh thoát khỏi Định Thân Chú.

Đột nhiên một mảnh ruộng bát ngát rộng lớn dần xuất hiện xung quanh hắn.

Hắn phát hiện mình đang đứng giữa biển lúa mênh mông màu vàng kim óng ánh, trên bầu trời trong xanh phiêu dạt từng đám mây trắng muốt, gió nhẹ thổi qua tạo nên từng tầng sóng lúa.

Trong không khí nóng nực lan tràn một mùi hương nhẹ nhàng tươi mát, khiến lòng người cảm thấy bình yên, dần dần có chút buồn ngủ.

Bình Luận (0)
Comment